Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 26

Thấy hành động kỳ lạ của Đổng béo, Lão Vương hỏi: "Sao vậy?"

"Kỳ lạ, ôm lâu như vậy mà đứa bé không hề nhiễm âm khí của tôi... không dính một chút nào cả."

Lão Vương nghe thế rất mừng: "Vậy không phải rất tốt sao? Có nghĩa là đứa trẻ này rất phù hợp để anh nhận nuôi." Lão Vương nói vậy, ánh mắt quan sát từ trên xuống dưới đôi mắt xinh đẹp và thân hình gầy yếu của Tiểu Cốc Dụ, rồi lại nói: "Đứa bé này trông có vẻ là một đứa trẻ bất hạnh, anh đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa? Đừng để đến lúc lại bỏ rơi nó."

Đổng béo dừng lại một chút, kể lại cho Lão Vương nghe về cuộc đời của Tiểu Cốc Dụ, rồi nói: "Những lo lắng của lão là thừa thãi."

Lão Vương: "Thế thì tốt, thế thì tốt."

Nói xong, lão nhớ tới chuyện khác liền hỏi: "Còn cô nhi viện thì sao?"

"Khi tôi đến, bọn trẻ bị họ nhốt trong phòng, tôi liền nhổ cả thanh sắt ra, và dùng một phép thuật khiến đám trẻ buồn ngủ, rồi tôi quay về."

"Về phía cô nhi viện, tôi đã để lại chiêu sau, bây giờ một đám quỷ đang canh gác nơi đó, những người kia bị hành hạ đến chết chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Nét mặt chất phác của Đổng béo xuất hiện ý cười hung ác.

Lão Vương rất có tinh thần nghề nghiệp của người nhặt rác: "Còn thanh sắt thì sao, anh mang về không? Thứ đó nặng lắm, bán được kha khá tiền đó!"

Đổng béo: "..."

Lão Vương thu lại tinh thần nghề nghiệp của mình, nói một cách nghiêm túc: "Bây giờ chúng ta sống trong xã hội pháp quyền rồi, hơn nữa quỷ cũng không thể tùy tiện làm điều xấu, như vậy... anh bảo họ đến đồn cảnh sát tự thú, đến lúc đó cảnh sát còn có thể cố gắng tìm cha mẹ cho bọn trẻ trong cô nhi viện."

"Vậy thì làm như lão nói đi", Đổng béo làm phép, liên lạc với con quỷ ở cô nhi viện, bảo nó làm như lão Vương dặn.

Lão Vương lại hỏi: "Vậy... đứa trẻ này có phải cũng có cha mẹ ruột không?"

Đổng béo lắc đầu: "Gã đàn ông bán nó nói với nó rằng nó bị bỏ rơi."

Lão Vương lộ vẻ hiểu ra, biết bây giờ không ít bậc cha mẹ vô trách nhiệm: “Vậy tự nuôi nó đi, loại cha mẹ như vậy, ép họ đón con về cũng sẽ không chăm sóc tử tế đâu."

Lão Vương thấy ngón tay của Tiểu Cốc Dụ run lên, có vẻ sắp tỉnh, vội hỏi Đổng béo: "Đứa trẻ này tên gì, mấy tuổi rồi? Một lát nó tỉnh dậy tôi phải gọi nó thế nào?"

Lão Vương là một ông lão độc thân, không con không cháu, kiến thức về trẻ con cực kỳ ít ỏi.

Đổng béo nghe lão Vương nói, sững sờ: ". . ."

Lão Vương: "?"

"Không biết, tôi không hỏi kỹ càng." Đổng béo thành thật.

Lão Vương: "?"

Lão Vương trợn tròn mắt, hay lắm anh em này không biết gì mà dám nuôi con à, trâu bò đấy!

Lúc hai người nhìn nhau trân trân, Tiểu Cốc Dụ run run mi mắt, mở mắt ra, nhìn rõ người trước giường, cậu mím môi: "Chú Đổng..."

"Ừ," Đổng béo ừ một tiếng, đỡ Tiểu Cốc Dụ ngồi dậy trên giường, Tiểu Cốc Dụ vẫn nhớ chú ấy sợ dơ, vội vàng giơ hai bàn tay bé xíu từ chối, "Không phiền chú đâu, cháu tự ngồi dậy được mà!"

Đổng béo nhìn ra suy nghĩ của cậu nhóc: "Không sao, chú không sợ dơ nữa đâu, từ giờ trở đi muốn ôm thì cứ ôm nhé."

Tiểu Cốc Dụ mơ màng, bỗng nghe lời hay đến vậy, tưởng như mình vẫn còn đang mơ, cậu lắc lư bò về phía Đổng béo, dang rộng vòng tay, ôm chặt cổ Đổng béo: "Chú Đổng, cháu nhớ chú quá... Cháu cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại chú nữa!"

Thân hình Tiểu Cốc Dụ run rẩy, phát ra tiếng thút thít.

Đổng béo vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của Tiểu Cốc Dụ bằng bàn tay to lớn: "Không sao đâu, đã ổn rồi, từ giờ trở đi cháu cứ yên tâm sống cùng chú, cháu có thể... coi chú như người thân của cháu."

Nghe vậy, Tiểu Cốc Dụ thò đầu ra khỏi cổ Đổng béo, trong đôi mắt còn đọng lại những giọt nước mắt lấp lánh, giọng điệu mang nhiều hy vọng: "Vậy... chú có thể làm cha của cháu được không?"

Đổng béo hơi sững sờ, gã ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày làm cha, gã ta hơi xúc động, siết chặt nắm đấm, gương mặt chất phác hồng hào: "Được, được."

"Cha!" Tiểu Cốc Dụ reo lên vui sướиɠ, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên.

"Ừ!" Đổng béo vui vẻ đáp lại.

Đổng béo xoa đầu Tiểu Cốc Dụ, nói: "Cha hỏi con chuyện này nhé."

"Con nghe đây ạ." Tiểu Cốc Dụ rất ngoan ngoãn ngồi thẳng người.

Đổng béo: "Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, cha chỉ muốn hỏi, bây giờ con mấy tuổi rồi, tên là gì..."

Không khí trở nên ngượng ngùng tràn ngập căn phòng.

Lão Vương đứng bên cạnh cũng không nhịn được che mặt.

Nhưng Tiểu Cốc Dụ không thấy ngượng chút nào, ngoan ngoãn tự giới thiệu: "Con bây giờ bốn tuổi, trước đây tên là Từ Cốc Dụ, nhưng con không muốn mang họ của người cha đó nữa, con có thể lấy tên Đổng Cốc Dụ không ạ?”

Đổng béo suy nghĩ kỹ về khả năng này, thấy cái tên này nghe không thật sự trôi chảy, nói cách khác: "Nghe có vẻ không được thuận tai lắm, hay là gọi thẳng Cốc Dụ, cha đặt cho con cái tên thân mật, gọi là Tiểu Dụ Đầu nhé?"

"Hay quá!" Tiểu Cốc Dụ gật đầu, chấp nhận cái tên mới của mình.