Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 21

Đổng béo tỉnh dậy trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, quỷ tu luyện vào ban đêm nên tu vi sẽ tăng nhanh hơn một chút, trạng thái tu luyện của quỷ cơ bản sẽ giống như lúc ngủ, lúc tu luyện cũng sẽ rơi vào mộng.

Gã nhanh chóng nhận ra tiếng bước chân trong phòng khách chắc chắn là Tiểu Cốc Dụ, do đó liền sử dụng chút pháp thuật nho nhỏ, mặc quần áo ra ngoài xem xét.

Trong phòng khách, Tiểu Cốc Dụ đặt canh cá đặc sệt trước chỗ ngồi đối diện mình, thấy chú Đổng mở cửa bước ra liền vội đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: "Chú Đổng ơi, cháu có nấu canh cá, mau đến ăn đi ạ."

Đổng béo nghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên: "Mi còn biết nấu canh cá nữa à?"

Nghĩ lại thì, đứa cháu trai nhỏ của gã khi còn sống, lúc bốn tuổi đã không quấy khóc đòi uống canh cá là may lắm rồi.

"Vâng, cháu dùng bếp nhà chú nấu đấy ạ, chú nhanh thử xem!" Ánh mắt đen như quả nho của Tiểu Cốc Dụ tràn đầy mong chờ gã nếm thử.

Đổng béo không chịu nổi ánh mắt như vậy, thầm nghĩ dù đây là bát canh máu chó đen thui thì mình cũng phải uống hết thôi.

Ám ảnh của cá nướng lần trước vẫn còn đó, Đổng béo nuốt một ngụm nước bọt, quyết tâm nhấp một ngụm canh cá trắng đυ.c.

Canh cá mềm mại và ấm áp, độ mặn vừa phải, theo thực quản trôi xuống dạ dày rất là thoải mái.

Đổng béo giấu đi vẻ khen ngợi: "Mùi vị không tồi."

"Thật tốt quá, chú uống thêm đi ạ, trong nồi còn nhiều lắm." Tiểu Cốc Dụ thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui vẻ nói.

Lúc này Đổng béo mới nhận ra trên bàn chỉ có một cái bát trước mặt mình, trước mặt Tiểu Cốc Dụ lại trống không.

"Mi đã ăn chưa?" Đổng béo nhíu mày.

Tiểu Cốc Dụ thành thật lắc đầu: "Chưa ạ, nhà chỉ có một cái bát, cháu đợi chú ăn xong rồi mới ăn."

Đổng béo: "..."

Suýt nữa thì quên mất chuyện này. Gã là một con quỷ, nên không cần nhiều đồ đạc và vật dụng sinh hoạt lắm, nhưng Tiểu Cốc Dụ thực sự là một bé con loài người, nếu mình đã quyết định để cậu ở lại thì thực sự cũng nên chuẩn bị một số thứ cho cậu.

Đổng béo ngại ngùng ho khan một tiếng: "Là tao đã sơ suất, tao sẽ chuẩn bị."

Gã uống hết canh cá còn lại trong một hơi, ăn xong cá và đưa bát cho Tiểu Cốc Dụ: "Tao no rồi, mi mau ăn đi."

Tiểu Cốc Dụ gật đầu, múc một bát canh cá từ trên bếp, trở lại bàn và yên lặng ăn, vừa ăn vừa cười ngây ngô, nhìn là thấy đang thỏa mãn.

Chú Đổng nhìn mà cảm thấy lạ lùng, hỏi cậu: "Cười cái gì thế, vui lắm à?"

Tiểu Cốc Dụ thành thật trả lời: "Vâng, lâu lắm rồi cháu không được ngồi trên bàn ăn đối diện với người khác."

Đó là cảm giác như thể có gia đình vậy. Tiểu Cốc Dụ không dám nói ra lời này, sợ bị phản bác.

Ăn xong canh cá, Tiểu Cốc Dụ lại ăn thêm vài quả nho, bụng nhỏ tròn vo, cậu xoa xoa bụng, nói: "Chú Đổng ơi, lát nữa cháu sẽ quét nhà, phòng của chú có cần dọn dẹp chút không ạ?"

Cậu vẫn nhớ rõ chú Đổng không thích tiếp xúc với người khác, nên đoán chắc gã cũng không muốn người lạ vào phòng mình, nên mới hỏi rõ.

Đổng béo vội vàng lắc đầu: "Trước mắt không cần, mi vừa nấu bữa sáng cho tao rồi, việc dọn dẹp để tao tự làm."

Dù sao cũng chỉ là lợi dụng lúc cậu nhóc không chú ý, sử dụng một phép thuật mà thôi.

Cậu nhóc cái gì cũng tốt, chỉ là quá biết điều, Đổng béo nghĩ thầm. Gã lại nghĩ nếu mình đã quyết định sống chung dưới một mái nhà với cậu nhóc thì cũng nên tìm hiểu thêm về hoàn cảnh của cậu chứ nhỉ.

Vì thế liền nói: "Vừa nấu cơm xong lại muốn quét nhà cho tao, mi không thấy mệt sao?"

Tiểu Cốc Dụ nghe vậy, ưỡn cái ngực nhỏ lên: "Cháu không mệt! Trước kia ở nhà những việc này cũng là cháu làm một mình, cháu còn biết giặt quần áo nữa!"

Dù giọng của cậu nhóc đầy vẻ tự hào, nhưng Đổng béo nghe mà nhíu mày.

Gia đình cậu nhóc này rốt cuộc là thế nào vậy? Sao có thể để một đứa bé nhỏ như thế làm nhiều việc như này, phải chăng cha mẹ cậu là loại người không ra gì à?

Đổng béo kìm nén sự bất mãn trong lòng, tiếp tục hỏi: "Nhà trước kia của mày, ở đâu vậy?"

Tiểu Cốc Dụ nghe thế, liền cúi đầu xuống, giọng cũng trở nên buồn bã hơn nhiều: "Cháu không có nhà... Đó là nhà của em trai, cháu chỉ là đứa trẻ mà cha mẹ mua về thôi..."

Tiểu Cốc Dụ nói năng lộn xộn, nhưng Đổng béo lập tức hiểu được điểm mấu chốt, mang theo nỗi bực tức, nói: "Cha mẹ sinh con của họ rồi đuổi mi ra ngoài à?"

Tiểu Cốc Dụ lắc đầu: "Không phải ạ, mẹ đã bán trả cháu cho chú, còn nói để chú tìm cho cháu một gia đình tốt, là cháu tự trốn ra ngoài, cháu không muốn đến nhà người khác... Dù sao họ đã có con của họ, cũng sẽ không cần cháu nữa."

Giọng của cậu rất bình tĩnh, rõ ràng đã chấp nhận sự thật là mình không được yêu thương.

Đổng béo sau khi chết chưa bao giờ cảm thấy tức như hôm nay, tay gã đập mạnh một cái xuống mặt bàn, chửi một câu tục tĩu:

"Con mẹ nó, đây là loại người gì chứ!"

Chiếc bàn rung mạnh, suýt nữa đã vỡ làm đôi.