Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 20

Nói xong, gã ngồi xuống đất, để Tiểu Cốc Dụ dễ dàng bôi thuốc.

Tiểu Cốc Dụ mở nắp chai rượu Nhị Oa Đầu ra, đổ một ít lên giấy ăn, cẩn thận tiến lại gần Đổng béo... cậu nhóc vẫn nhớ rằng Đổng béo không thích bị người khác chạm vào.

"Chú Đổng, cháu sắp bắt đầu rồi, có thể hơi đau một chút, chú chịu đựng nhé." Tiểu Cốc Dụ cẩn thận chạm giấy ăn đã thấm rượu vào vết thương của Đổng béo.

Cậu bé tập trung cao độ, nhẹ nhàng chấm giấy ăn lên vết máu, Đổng béo không cảm thấy đau, ngược lại còn hơi ngứa.

Sau vài phút, Tiểu Cốc Dụ đã xử lý xong vết thương cho Đổng béo, trán đầy mồ hôi nhỏ, bàn tay nhỏ cũng đã tê rần.

Đổng béo vươn tay sờ vào vết thương của mình: "Hình như việc khử trùng thật sự hiệu quả, tao cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, mi cũng nên về ngủ đi."

"Vâng, chú cũng nên nghỉ ngơi sớm nhé. Chúc chú ngủ ngon." Tiểu Cốc Dụ dựa vào cửa, ngáp một cái, khóe mắt chảy ra nước mắt trong suốt.

Đổng béo thấy cậu bé đã mệt mỏi đến mức đó mà vẫn cố gắng chăm sóc vết thương cho mình, không khỏi cảm thấy buồn cười, vội vẫy tay với cậu nhóc: "Ngủ ngon ngủ ngon, mau đi ngủ đi."

...

Sáng sớm, Tiểu Cốc Dụ lật mình một cái trên chiếc giường lớn, sau đó mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng to rộng và cánh cửa sổ đang đóng chặt. Tiểu Cốc Dụ vô thức mỉm cười.

Mình thực sự đã chuyển đến nhà chú Đổng... Những chuyện ngày hôm qua không phải là giấc mộng đẹp của mình.

Chiếc giường lớn thoải mái hơn nhiều so với lều rơm, muốn xoay như thế nào thì xoay, Tiểu Cốc Dụ không ngần ngại lăn lộn trên giường vài vòng, sau đó cảm thấy hành động của mình có vẻ ngốc nghếch, nên e thẹn dùng bàn tay nhỏ che đi khuôn mặt đỏ bừng.

Bình tĩnh một lát, Tiểu Cốc Dụ rời giường và mở cửa sổ.

Tiểu Cốc Dụ đẩy cánh cửa sổ gỗ ra, không khí lạnh trong lành lập tức tràn vào phòng, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, là một màu xám mờ. Tiểu Cốc Dụ thấy vậy vội vàng nhẹ tay, sợ mình sẽ đánh thức chú Đổng đang ở phòng bên cạnh.

Tiểu Cốc Dụ nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đi qua phòng khách mở cửa lớn ra. Cậu chuẩn bị ra ngoài bắt vài con cá, làm bữa sáng cho chú Đổng.

Ở nhà người khác ngày đầu tiên, ít nhất cũng phải làm gì đó cho chú Đổng chứ.

Tiểu Cốc Dụ quen đường leo lên đồi nhỏ, theo con đường mình thường đi đến bên bờ suối, lúc này, trời đã sáng hẳn.

Tiểu Cốc Dụ dùng tay thử nước, không nhịn được "shh" một tiếng, nước suối buổi sáng chưa được ánh nắng chiếu nên chạm vào lạnh buốt, Tiểu Cốc Dụ xắn quần lên, bước vào suối trong cảm giác run rẩy, cố chịu cái lạnh để bắt cá.

Vì bị lạnh đến run cầm cập, nên cá nhỏ trượt qua ngón tay cậu nhiều lần.

Sau khi ngâm mình trong nước gần nửa giờ, cuối cùng Tiểu Cốc Dụ cũng có chút thành quả, bắt được bốn năm con cá bằng bàn tay, cậu mang cá về nhà chú Đổng, lúc đi ngang qua vườn nho, thấy những chùm nho mọng nước thì không nhịn được lại hái một quả nếm thử, lần này cậu may mắn vô cùng, chùm nho nhỏ này không hề chua, ngọt lịm.

Tiểu Cốc Dụ quyết định mang nho về nhà, để chú Đổng cũng thử một chút.

Cậu phải dùng chút sức thì mới kéo được chùm nho ra khỏi cành, sau đó cười tươi trở về nhà chú Đổng, tới căn bếp nhỏ được xây bên cạnh nhà chính.

Trong bếp cũng trống trải. Chỉ có một cái bếp lò bụi bặm và một cái xẻng, còn có một con dao.

Tiểu Cốc Dụ đành phải đặt thức ăn xuống, trước tiên đến giếng trong sân gánh nước, dọn dẹp bếp sạch sẽ, sau đó lên núi nhặt củi, cậu buộc củi thành từng bó nhỏ mà mình có thể mang được, buộc năm sáu bó, phải chia làm ba lần mới mang về hết.

Sau đó mới bắt đầu xử lý cá.

Lần trước cậu nướng cá bị đắng là do không lấy hết phần lòng, lần này có dao nên có thể bỏ hết lòng ra, vị chắc chắn sẽ ngon hơn nhiều.

Tiểu Cốc Dụ nghĩ như vậy, bàn tay nhỏ cầm lấy con dao sắc cẩn thận mổ bụng cá trắng, sau đó lấy hết lòng ra, cạo vảy, rồi dùng nước giếng trong sân rửa sạch cá.

Cậu cũng hái nho rồi rửa sạch từng quả một, đặt lên bàn trong phòng khách.

Tiểu Cốc Dụ quay lại bếp, đầu tiên thổi lửa trong bếp cháy to, sau đó mới đổ nước giếng vào và nấu cá.

Không biết đã nấu bao lâu, Tiểu Cốc Dụ đã thêm vài nắm củi vào bếp, cuối cùng trong nồi bắt đầu phát ra tiếng "ục ục", Tiểu Cốc Dụ háo hức mở nắp nồi, hơi nóng lập tức ùa ra, cậu hít hít mũi, ngửi thấy mùi thơm của canh cá.

Lúc nãy cậu đã lục lọi trong bếp một lượt, tìm thấy một hũ muối đã vón cục, vội dùng thìa nghiền nát, rồi thêm một ít vào nồi.

Canh cá trắng đυ.c sánh mịn, Tiểu Cốc Dụ dùng xẻng khuấy đều, để muối tan đều trong canh, sau đó múc một bát canh cá đặt lên bàn trong phòng khách.

Tiểu Cốc Dụ định múc thêm một bát canh nữa, nhưng tìm mãi cũng không thấy đôi bát đũa nào khác. Bây giờ chỉ có cái bát sứ này dùng để đựng canh cá, cũng là cái bát mà hôm qua chú Đổng đã mang thịt gà đến cho mình.