Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 19

Đổng béo nghe thấy tiếng động phía sau, vội vàng kéo cổ áo lên, quay người lại, trên khuôn mặt còn lộ rõ vẻ hoảng hốt: "Sao lại ra đây? Ngủ giường không quen à?"

Thấy Tiểu Cốc Dụ không nói lời nào, Đổng béo biết là cậu bé đã thấy: "Dọa mi rồi hở? Lúc nãy tao muốn dịch chuyển cái bàn, nhưng không may cần cổ bị cạ vào đầu nhọn của giá đỡ nến."

Tiểu Cốc Dụ lắc đầu, ánh mắt đọng lại trên giá đỡ nến đầy gỉ sét trên bàn.

Có gỉ sắt... nhất định phải khử trùng mới được.

Trong làng của Tiểu Cốc Dụ có một cụ già, vì bị dao bếp gỉ sắt cắt vào tay mà không để ý, thế là sau hai ba ngày bắt đầu trở bệnh, đến khi đưa đến bệnh viện huyện thì đã không qua khỏi.

Sau đó có cảnh sát đến làng tổ chức một buổi giảng vì điều này, ngày họp mặt đó người ngồi tấp nập, bởi vì mỗi người tham dự đều có thể nhận được hai quả trứng gà.

Tiểu Cốc Dụ được "mẹ" dẫn đi, cũng nghe một lần, biết rằng gặp phải tình huống này nhất định phải khử trùng.

"Vết thương phải được khử trùng." Tiểu Cốc Dụ chỉ vào cổ Đổng béo nói.

Đổng béo thấy cậu bé nghiêm túc như vậy, nở nụ cười trên môi, sờ vào cổ mình: "Tao không sao, vết xước nhỏ thế này, sáng mai là lành hết."

Nhưng Tiểu Cốc Dụ không chịu nghe lời gã, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kiên quyết, bướng bỉnh nói: "Nhất định phải dùng cồn để khử trùng... không khử trùng sẽ chết người đấy!"

Cậu bé đã từng thấy cụ già kia nằm trong quan tài, khuôn mặt xanh mét, không có sức sống gì, trông rất đáng sợ.

Cậu bé không muốn thấy chú Đổng cũng nằm trong quan tài với khuôn mặt xanh mét như vậy.

Đổng béo không biết cồn là cái gì, nhưng thấy cậu bé quan tâm mình như vậy, cũng tiếp tục nói: "Chỉ có thể dùng cồn thôi sao? Rượu có được không?"

"Nếu độ cồn cao thì được." Tiểu Cốc Dụ nhớ lại chuyện ngày hôm đó chị cảnh sát đã nhắc qua.

Đổng béo gật đầu hiểu rõ: "Vậy được, mi ở đây chờ tao, tao đi xin ít rượu."

Tiểu Cốc Dụ rất lo lắng cho Đổng béo, bèn bước lên một bước: "Cháu muốn đi cùng chú."

"Bên ngoài gió lớn, tao đi một mình là được, mi cứ ở đây chờ tao đi." Đổng béo nói rồi bước nhanh ra khỏi nhà, đóng cửa lại sau lưng.

Tiểu Cốc Dụ lo lắng nhìn theo hướng Đổng béo rời đi, nôn nóng chờ gã trở về. Mỗi khi nghe thấy tiếng động giống như có người mở cửa, cậu nhóc đều nghĩ là Đổng béo đã về, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

Đổng béo quen đường quen lối đến nhà Lão Vương, người vẫn còn men say trên giường. Đổng béo gõ cửa, thấy không ai đáp lại, bèn xuyên thẳng qua cửa bước vào bên trong.

Gã tiến lại gần Lão Vương: "Lão Vương, tôi lấy số rượu còn lại nhé?"

Lão Vương trên giường lật mình, xua tay, cất giọng ồm ồm: "Cứ lấy đi, tôi đâu có keo kiệt như vậy."

Nhận được sự cho phép của Lão Vương, Đổng béo cầm chai rượu Nhị Oa Đầu còn lại một nửa lên, lại quấn thêm vài tờ giấy ăn, nhảy qua tường rời đi.

...

Gã vừa trèo tường vừa tự hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.

Gã là một con quỷ cơ thể cường tráng, sợ nhiễm trùng cái gì chứ chứ?

Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng Đổng béo chạy về nhà không hề chậm trễ, dù sao trong nhà vẫn còn một đứa nhỏ đang chờ.

Gã vừa đến cửa, Tiểu Cốc Dụ nghe thấy tiếng động, lập tức đứng dậy tiến đến cửa.

Cậu bé như một chú cún nhỏ chạy đến đón chủ nhân về nhà.

Đổng béo đã không nhớ rõ bao lâu rồi mình không được ai đó nhìn chăm chú với ánh mắt lo lắng như vậy, bất chợt cảm thấy lòng tự tôn được thỏa mãn, gã đặt chai rượu Nhị Oa Đầu lên bàn.

Gã nói với Tiểu Cốc Dụ: "Rượu đã mang về rồi, mi cứ về phòng đi, vết thương nhỏ như thế này tao tự xử lý được."

Gã không muốn để lộ vết thương của mình trước mắt Tiểu Cốc Dụ, dù sao vết thương cũng khá ghê gớm, làm đứa nhỏ sợ hãi thì không tốt.

Nhưng lần này, một đứa nhỏ luôn nghe lời như Tiểu Cốc Dụ, lại không chịu về phòng theo lời gã.

Giọng Tiểu Cốc Dụ dù nhỏ nhưng rất kiên quyết: "Vết thương của chú ở phía sau, tự mình xử lý không tiện, để cháu giúp chú."

"Không cần, sẽ làm mi sợ đấy." Đổng béo dứt khoát từ chối.

Tiểu Cốc Dụ nhanh chóng lắc đầu, vỗ ngực tự tin: "Chú yên tâm, cháu rất can đảm, không dễ sợ hãi vậy đâu."

Thấy cậu bé kiên định như vậy, Đổng béo không khuyên can nữa, gã kéo cổ áo xuống, lộ ra vết máu trên cổ.

Đó là một vết máu không đều, quấn quanh cổ gã một vòng tròn. Rõ ràng không phải là vết thương mà một giá đỡ nến có thể gây ra.

Máu xung quanh vết thương đã đông lại, đen như mực.

Lần đầu Tiểu Cốc Dụ thấy một vết thương kỳ lạ như vậy, khϊếp sợ mở to mắt.

Trong lòng cậu bé biết rằng chú Đổng không muốn nói sự thật với mình.

Khuôn mặt chất phác của Đổng béo hiện lên nụ cười, nhìn Tiểu Cốc Dụ đứng chôn chân tại chỗ, nói: "Sao vậy? Bị dọa đến mất hồn rồi à, nếu sợ thì về ngủ đi, quỷ nhỏ."

Tiểu Cốc Dụ lắc đầu, giọng run rẩy không kiểm soát được: "Chú Đổng... bây giờ chú còn đau không?"

Đổng béo: "Đã hết đau từ lâu rồi, không phải mi muốn khử trùng cho tao sao? Nhanh lên đi."