Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 18

Tiểu Cốc Dụ là một đứa trẻ rất sợ làm phiền người khác.

Cậu bé vẫn nhớ hồi trước khi vẫn còn ở trong nhà, "mẹ" vừa giặt quần áo cho cậu bé vừa mắng, mắng cậu bé đến cả một cái áo cũng không biết giặt, nhưng lại thường xuyên thay đồ mới.

Bảo cậu ấy sau này ba ngày thay một lần là được, thích sạch sẽ làm gì?

Lúc đó là mùa hè nóng bức, quần áo ba ngày mới thay một lần, người sẽ bốc mùi đến thế nào chứ.

Tiểu Cốc Dụ cẩn thận hỏi người "mẹ" đang khó chịu ra mặt của mình, rằng mình có làm phiền bà ấy không, rồi chẳng mấy chốc nhận được câu trả lời khẳng định.

Kể từ ngày đó, Tiểu Cốc Dụ bắt đầu học cách giặt quần áo, sau đó còn giặt luôn cả quần áo của em trai.

Cậu nhóc tự nhủ, phải trở thành một đứa trẻ không làm phiền ba mẹ, mới có thể nhận được tình yêu của họ.

Cho đến sau này, cậu bé ngày nào mới nhận ra, em trai cũng luôn "làm phiền" gia đình, nhưng "mẹ" chưa bao giờ phàn nàn lấy một lời.

Đổng béo: "Không phiền, nhà tao vốn dĩ có một phòng trống, để không cũng vô dụng."

Tiểu Cốc Dụ vẫn còn do dự, vài giây sau, cậu bé ngẩng đầu nhìn Đổng béo, đôi mắt sáng ngời: "Cháu quét tước vệ sinh ở đó để trả thù lao chỗ ở cho chú nhé?"

Đổng béo biết nếu mình không đồng ý, Tiểu Cốc Dụ cũng sẽ không yên lòng, bèn nói: "Được, mi thu dọn đồ đạc một chút rồi về nhà với tao."

Tiểu Cốc Dụ nghe lời, gật mạnh quả đầu hơi rối.

Cậu bé đứng dậy chui vào túp lều rơm của mình, vài phút sau, Tiểu Cốc Dụ từ trong lều rơm chui ra, tay trái cầm hộp bánh xà phòng, tay phải là áo mưa.

Đó là tất cả tài sản của cậu bé, còn đều là những thứ Đổng béo tặng cho cậu.

Đổng béo nhìn những thứ đứa nhỏ định mang theo, trong lòng trào lên một cảm xúc khó tả, bỗng nhiên rất muốn ôm cậu bé.

Nhưng... không được, không thể ôm, sẽ truyền âm khí cho Tiểu Cốc Dụ.

Đổng béo lý trí kìm nén ý nghĩ muốn ôm cậu nhóc.

Đổng béo bước đi với nhịp bước thường ngày của mình, Tiểu Cốc Dụ đi theo sau gã, chỉ có thể chạy bước nhỏ theo sau, Đổng béo nhanh chóng nhận ra mình đi nhanh quá, bèn chậm lại bước chân chờ Tiểu Cốc Dụ.

Tiểu Cốc Dụ cũng tăng tốc đuổi kịp, nở nụ cười rạng rỡ với Đổng béo, dáng vẻ như một chú mèo con đang làm nũng.

Đổng béo đi đằng trước, mở cửa chính ra, sau đó dẫn Tiểu Cốc Dụ vào căn phòng bên tay phải.

Phòng và phòng khách không có nhiều khác biệt về phong cách, trông đều nghèo rớt mồng tơi, trống trải không có mấy đồ đạc, chỉ có một chiếc giường gỗ đầy bụi và một bộ bàn ghế.

Đổng béo đẩy cửa vào, bản thân gã cũng sững sờ.

Đã lâu rồi gã không vào phòng này, quên mất chuyện bụi bặm, giờ dùng pháp thuật để dọn dẹp cũng muộn rồi...

Vẻ mặt chất phác của Đổng béo lộ ra sự ngượng ngùng: "À... phòng này đã lâu không người ở, hơi bẩn một chút, mi ra ngoài trước đi, tao dọn dẹp một tí."

Tiểu Cốc Dụ nghe lời đi ra phòng khách, Đổng béo thấy cậu bé đã đi, lập tức đóng cửa lại, che giấu ánh mắt tò mò của Tiểu Cốc Dụ, sử dụng một pháp thuật.

Bụi trong phòng lập tức biến mất, những đồ nội thất gỗ cũ kỹ cũng được làm sạch như mới. Sàn nhà trước kia đầy bụi bặm cũng sáng sủa hơn nhiều.

Để tránh lộ liễu, Đổng béo cố tình ngồi trong phòng vài phút mới mở cửa: "Dọn xong rồi, mi đi ngủ sớm đi."

Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn gật đầu.

Bước chân của Đổng béo khi rời phòng chợt dừng lại, nói thêm: "Đêm đừng mở cửa sổ, ban ngày có thể mở để thông gió."

Tiểu Cốc Dụ: "Vâng."

Đổng béo bước ra khỏi cửa phòng, để lại Tiểu Cốc Dụ một mình trong phòng, căn phòng tối om chỉ có một ngọn đèn dầu chiếu sáng, nhưng Tiểu Cốc Dụ không hề sợ hãi, cậu bé chưa bao giờ cảm thấy có một ngày nào an toàn hơn ngày hôm nay.

Một cảm giác an toàn chưa từng có bao bọc lấy Tiểu Cốc Dụ, cậu nhóc nằm trên giường, nghiêng người thổi tắt ngọn đèn dầu.

Cơn buồn ngủ ập đến, Tiểu Cốc Dụ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mơ màng không biết đã ngủ bao lâu, cậu bé hãy còn buồn ngủ mà mở mắt, nghe thấy tiếng động lạ từ phòng khách truyền đến.

Tiếng động đó giống như có vật nặng rơi xuống đất, tiếp đến là tiếng rêи ɾỉ kìm nén đầy đau đớn.

Âm thanh đó nghe có vẻ rất đau, không giống như từ bên ngoài truyền vào, mà giống như vài ba câu lọt ra khỏi chốn địa ngục.

Chẳng lẽ... có kẻ trộm?

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Tiểu Cốc Dụ, nhưng cậu bé nhanh chóng nhận ra nhà chú Đổng chỉ có bốn vách tường, không có gì đáng giá để trộm cắp, ngay cả khi kẻ trộm đến rồi thấy một ngôi nhà như vậy, có lẽ cũng không nhịn được mà muốn cho chú Đổng một ít tiền.

Tiểu Cốc Dụ đang do dự không biết có nên ra ngoài xem xét hay không, thì tiếng động lạ trong phòng khách đã dừng lại. Cậu nhóc đứng dậy xỏ giày, mở cửa, cửa vừa mở một khe hở, ánh nến đã chiếu vào phòng. Tiểu Cốc Dụ nhìn chăm chú, chỉ thấy Đổng béo đang ngồi trước bàn gỗ, quay lưng về phía cậu bé, cổ áo thường được kéo cao nay đã lỏng lẻo rũ xuống. Dưới ánh nến không quá sáng, Tiểu Cốc Dụ nhìn thấy một vết máu rõ ràng trên cổ Đổng béo.