Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 17

Nói ra rồi mới hối hận, cậu đâu phải con của Đổng béo... làm gì có quyền can thiệp vào chuyện của chú ấy chứ.

Đổng béo ngẩng đầu, thấy khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng của Tiểu Cốc Dụ dưới ánh lửa, theo bản năng nói: "Tao ăn rồi, mi mau ăn đi."

Tiểu Cốc Dụ trên mặt viết rõ “cháu không tin, chú đang nói dối” ý tứ.

Đổng béo: "..."

Tiểu Cốc Dụ không chịu nhân nhượng gắp miếng thịt gà, đưa lên trước mặt Đổng béo, đôi mắt tròn xoe nhìn gã không chớp mắt, như thể chỉ cần Đổng béo từ chối là cậu sẽ lập tức bật khóc.

Đổng béo đành phải ngoan ngoãn mở miệng ăn, hương vị thực sự cũng khá ngon.

Đổng béo lại nếm thêm một miếng nữa, nhíu mày suy nghĩ, sau nhiều năm không nấu ăn, tay nghề gã đã không còn như ngày xưa, nêm nếm hơi quá tay, rõ ràng là đã cho nhiều nước tương hơn định lượng, nếu không thì còn có thể ngon hơn.

Tiểu Cốc Dụ không biết những suy nghĩ trong lòng Đổng béo, cứ tưởng rằng hành động ép ăn của mình đã làm chú ấy không vui, nên mới nhíu mày.

Hai giọt nước mắt của Tiểu Cốc Dụ lăn dài trên gò má rơi xuống đống lửa.

Đổng béo: ?

Gã đã ăn rồi mà, sao thằng nhóc này vẫn khóc thế?

Đổng béo nhất thời không biết phải làm sao, ôm cũng không dám ôm, an ủi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nên cứ đứng đực mặt ra như vậy.

Gã trơ mắt nhìn Tiểu Cốc Dụ từ không biểu cảm rơi lệ đến vẻ mặt càng lúc càng tủi thân, cuối cùng thậm chí mở to miệng khóc nức nở.

Đổng béo cảm thấy Tiểu Cốc Dụ chắc chắn là khóc vì mình, nhưng không biết cậu khóc vì lý do gì.

Gã hạ giọng, cố gắng trò chuyện: "Đừng khóc nữa nhé?"

Tiểu Cốc Dụ nức nở lắc đầu, nhưng không ngừng lại.

Đổng béo kiên nhẫn hỏi: "Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Tại sao bỗng nhiên lại khóc lên thế?"

Gã thực sự không hiểu lắm về sinh loài vật trẻ con này.

Dù Tiểu Cốc Dụ khóc rất thương tâm, nhưng nghe Đổng béo nói chuyện với mình, cậu vẫn không thể không phản ứng, cố kìm nén nước mắt mà nghẹn ngào nói: "Xin lỗi... xin lỗi, cháu thật sự quá hư hỏng, quá tham lam, rõ ràng là cháu đã vi phạm lời hứa không chạm vào chú, nhưng vẫn ảo tưởng rằng chú sẽ không ghét bỏ cháu..., cháu, hức, cháu vừa rồi còn ép chú ăn..."

Tiểu Cốc Dụ càng nói càng buồn, dường như lại sắp khóc lên.

Đổng béo cuối cùng cũng nghe ra nội dung quan trọng, hóa ra cậu bé nghĩ rằng gã đã tức giận và ghét bỏ cậu, nên mới khóc như vậy.

Biết được nguyên nhân, Đổng béo lập tức nói: "Tao không ghét mi, nếu tao ghét m thì tao đã không mang thịt đến cho mi ăn. Còn thịt gà lúc nãy cũng là do tao muốn ăn, người khác cho ăn ngon hơn tự mình ăn nhiều, tao thích được người khác cho ăn á."

Tiểu Cốc Dụ nghe vậy cuối cùng cũng ngừng nước mắt, nghi ngờ nhìn lên, hàng mi còn đọng lại những giọt lệ nhỏ trong suốt: "Chú nói thật đấy à?"

"Dĩ nhiên." Đối diện với câu hỏi đáng yêu và cẩn thận của Tiểu Cốc Dụ, Đổng béo sợ cậu bé lại suy nghĩ lung tung nên không chút do dự trả lời.

Tiểu Cốc Dụ nhận được câu trả lời khẳng định của gã, vội nói: "Vậy sau này cháu sẽ đút chú ăn cơm mỗi ngày!"

Đổng béo: "..."

Nghe cứ như gã bị bệnh liệt nửa người vậy.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ Đổng béo, Tiểu Cốc Dụ hớn hở hẳn lên, tâm trạng trở nên tốt hơn rõ rệt. Thực sự quá mức dễ dụ.

Tiểu Cốc Dụ lau đi vệt nước mắt trên mặt, vội vàng gắp một miếng gà lớn đưa đến miệng Đổng béo: "Chú ăn miếng gà đi ạ."

Đổng béo: "... Ừ."

Đổng béo mở miệng cắn lấy miếng gà, hương vị thơm ngon lan tỏa trong khoang miệng.

Tiểu Cốc Dụ thấy Đổng béo ăn, bản thân cũng gắp một miếng, thịt gà tươi mềm bọc lấy nước xốt đậm đà, khiến đầu lưỡi người ta ngây ngất.

Tiểu Cốc Dụ và Đổng béo ngồi cạnh nhau, yên lặng chia nhau ăn hết thức ăn trong bát sứ.

Lúc này, ánh hoàng hôn bị màn đêm nuốt chửng, trên bầu trời sao lấp lánh bắt đầu sáng lên như những ngọn đèn.

Gió đêm bất chợt thổi qua, vô cùng lạnh lẽo, làm cho Tiểu Cốc Dụ chỉ mặc áo ngắn quần ngắn co ro thân hình, ôm lấy đôi chân nhỏ lộ ra ngoài không khí mà run rẩy, tiến lại gần đống lửa.

Ánh lửa cam đỏ không ngừng bập bùng, phản chiếu trong mắt Tiểu Cốc Dụ và Đổng béo.

Đổng béo bất chợt mở lời: "Quỷ nhỏ, muốn đến nhà tao ở không?"

Chỉ vài ngày nữa là vào thu, khi nhiệt độ giảm xuống, chắc chắn thân hình nhỏ bé của Tiểu Cốc Dụ sẽ không chịu nổi. Túp lều rơm của cậu chỉ có thể ở được vào mùa hè, đến mùa thu đông, e rằng sẽ lạnh cóng.

Nghe lời Đổng béo, lúc đầu Tiểu Cốc Dụ hiện lên nụ cười rạng rỡ, nhưng chẳng mấy chốc lại thu về, cậu bé mím môi, ngập ngừng nói: "Nếu cháu chuyển đến ở, sẽ không làm phiền chú chứ..."