Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 16

Tiểu Cốc Dụ khóc đến nỗi nước mắt đọng lại, đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ, mới lại cầm lấy chiếc bát sứ chú Đổng đưa cho mình, ăn hết miếng thịt đông pha đã nguội lạnh không còn chút hương vị gì.

Sau khi ăn xong, Tiểu Cốc Dụ cầm bát đứng dậy, đi một mạch đến con suối.

Tiểu Cốc Dụ rửa sạch chiếc bát cho đến khi trắng tinh như mới, sau đó đặt chiếc bát sứ ấy trước cửa nhà Đổng béo.

Hy vọng có thể nhờ đó mà cải thiện chút hình ảnh của mình.

Vài giờ sau, Đổng béo đúng giờ bước ra ngoài, chuẩn bị làm bữa tối cho Lão Vương.

Vừa đến cửa nhà, gã đã thấy chiếc bát sứ trắng bóng có thể phản chiếu ánh sáng.

Thằng nhóc kia... thật đúng là bị đói đến khổ, còn liếʍ sạch cả nước sốt trên bát.

Trái tim Đổng béo không kiềm chế được mà mềm đi vài phần, khi đi ngang qua túp lều rơm còn cố ý chậm bước nhìn vào bên trong, nhưng cũng không thấy cậu nhóc đâu.

Không có ở nhà vào giờ này... có lẽ đã đi kiếm ăn rồi.

Đổng béo tăng tốc bước chân, rời khỏi túp lều rơm.

Gã cầm bát đi đến nhà Lão Vương, Lão Vương thấy bát không nhịn được mà nhướn mày: "Uầy, nay anh đổi tính rồi à? Còn biết rửa bát mang về cho tôi nữa?"

Đổng béo: "... Do mèo liếʍ đấy."

Lão Vương căn bản không tin: "Mèo nhà anh liếʍ sạch đến thế cơ à?"

Dù không tin, nhưng Lão Vương vẫn rửa lại chiếc bát sứ một lần nữa rồi để vào giá bát gỗ.

Đổng béo tự giác lấy xương gà ra, lưu loát chặt thành những miếng nhỏ, sau đó đi đến khu vườn trước cửa nhà hái vài cọng hành và tỏi tươi, cắt thành từng đoạn ngắn.

Sau đó Đổng béo đập hai quả trứng vào bát, dùng đũa khuấy tan, rồi đổ thêm một phần tỏi tươi vừa cắt vào tiếp tục trộn đều.

Lão Vương cũng không nhàn rỗi, thấy Đổng béo sắp chuẩn bị xong, bản thân cũng nhanh nhẹn ngồi sau bếp bắt đầu nhóm lửa.

Đổng béo đổ một ít dầu vào chảo, quét một vòng theo mép chảo, chờ đến khi dầu nóng đến độ thích hợp, gã đổ hỗn hợp trứng tỏi non đã khuấy đều vào, dầu nóng lập tức bắn lên, Đổng béo không hề né tránh mà chăm chú quan sát những biến đổi trong chảo.

Thấy phần trứng màu vàng óng ánh với sắc xanh nhạt đã gần đông lại, Đổng béo cực cẩn thận lật mặt bánh trứng, chiếc bánh trứng hình tròn liền được lật một cách nguyên vẹn.

Vài giây sau, Đổng béo gắp bánh trứng ra đặt vào đĩa sứ.

...

Hơn mười phút sau, món gà thơm mùi hành cũng được đặt lên bàn, Lão Vương nuốt nước bọt thèm thuồng, nói với Đổng béo: "Cùng nhau ăn một chút không?"

"Thôi, không thể nếm ra mùi vị gì, ăn cũng chỉ là lãng phí tài nghệ của tôi thôi, còn không bằng đem cho mèo ăn." Đổng béo nói xong, gã gắp vài miếng thịt gà to vào bát, lại xé lấy một miếng bánh trứng.

Gã không dám gắp quá nhiều, sợ Tiểu Cốc Dụ ăn nhiều sẽ nhiễm phải âm khí.

Lão Vương thấy gã quan tâm đến con mèo kia đến vậy, không nhịn được hỏi: "Anh đã đem con mèo đó về nhà chưa?"

Đổng béo lắc đầu: "Lão cũng biết dáng vẻ của tôi vào buổi tối mà, nó sẽ sợ hãi."

Lão Vương nghe vậy thở dài: "Cũng đúng... hầy."

"Không sao, đã nhiều năm như vậy, thực ra tôi cũng quen rồi."

Đổng béo không ăn cơm, nhưng cuối cùng vẫn cùng Lão Vương uống vài chén, Lão Vương bị rượu làm cho mặt đỏ bừng, còn Đổng béo thì sắc mặt như thường.

Dù rượu có mạnh đến đâu, đối với gã cũng chỉ như nước lã.

Lão Vương uống say mèm, Đổng béo đành phải đỡ lão lên giường nằm xuống, rồi mới cầm bát sứ đựng thức ăn đi về.

Khi rời khỏi nhà Lão Vương, bầu trời đã bắt đầu nhuốm màu đỏ của hoàng hôn, Đổng béo mang theo bát sứ đi dưới bầu trời rực rỡ, hướng về phía cây long não.

Lúc đi đến cửa, quả nhiên thấy Tiểu Cốc Dụ đang chuẩn bị nhóm lửa, bên cạnh lá chuối còn đặt một ít ốc bươu.

Tiểu Cốc Dụ không như trước kia khi vừa thấy Đổng béo liền chạy đến chào hỏi nữa, cậu chỉ ngồi trên lá chuối, đôi chân trắng nõn co lại, mỉm cười với Đổng béo: "Chú Đổng, buổi tối vui vẻ."

Trong lòng Đổng béo cảm nhận được sự khác biệt, thấy hơi khó chịu, nhưng gã cũng biết Tiểu Cốc Dụ đang nghiêm túc thực hiện lời hứa không được chạm vào mình.

Nhưng trái tim Đổng béo vẫn không kiềm chế được mà rung động mạnh mẽ trong chốc lát.

"Ừa, tao mang cho mi một ít đồ ăn, ăn lúc nóng đi." Đổng béo đi qua đống lửa đang cháy hừng hực, đưa bát sứ trong tay mình qua.

Tiểu Cốc Dụ cực kỳ cẩn thận, liên tục nói thêm vài lời cảm ơn.

Cậu bé thầm nghĩ trong lòng, chú Đổng đúng là người tốt, thế mà lại sẵn lòng mang đồ ăn đến cho một đứa trẻ hư như mình.

"Chú... đã ăn chưa ạ?" Tiểu Cốc Dụ tranh thủ ánh lửa để nhìn rõ thức ăn trong bát, là bánh trứng và thịt gà xào thơm phức.

Đáng lẽ chỉ cần đáp lại một cách qua loa là xong, nhưng Đổng béo ma xui quỷ khiến lắc đầu: "Ăn hay không cũng chẳng khác nhau."

"Không được không ăn cơm, chú sẽ bị ốm đấy!" Tiểu Cốc Dụ thường nghe người trong làng dạy bảo con cái họ như vậy, nghe Đổng béo nói xong liền bật thốt ra mà không kịp suy nghĩ.