Đổng béo hít mạnh một hơi, nhìn về phía Tiểu Cốc Dụ: "Mi còn nhớ tên làng của mình không, còn có tên của cha mẹ đó nữa."
Tiểu Cốc Dụ ngoan ngoãn nói ra tên làng và tên người, sau đó rụt rè hỏi: "Chú Đổng... Chú định làm gì thế ạ?"
Đổng béo mỉm cười, khí thế lạnh lẽo trên người càng tăng thêm: "Tao có thể làm gì chứ, chỉ là mắng họ một trận trong mơ thôi, mắng người chắc chắn phải nói rõ tên tuổi mới rõ ràng."
Tiểu Cốc Dụ gật đầu, hóa ra là thế, chú Đổng thật sự là người tốt, còn sẵn lòng giúp mình mắng người!
Tiểu Cốc Dụ càng quý chú Đổng hơn.
Đêm hôm đó, Đổng béo trải qua cái chết phải lặp lại mỗi đêm, vốn đã hơi bực bội, nghĩ đến chuyện Tiểu Cốc Dụ kể cho mình lúc sáng thì trong lòng càng khó chịu hơn, lập tức liền thầm niệm tên làng và tên người mà Tiểu Cốc Dụ đã nói, bước vào giấc mơ của cặp vợ chồng đó.
Trong mơ, Vương Thúy Hoa đang cõng đứa con trai yêu quý của mình, vui vẻ hát ca trong khi bận rộn bên bếp lửa, bà ta thỉnh thoảng lại với tay sau ra lưng sờ sờ đứa con, để xác nhận đứa bé vẫn còn đó.
Bỗng nhiên, khi bà ta lại với tay ra sau để sờ thì chỉ chạm vào không khí, đứa con vốn phải được cái địu giữ chặt sau lưng bỗng nhiên biến mất, Vương Thúy Hoa lập tức hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, bà ta vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, nhưng chỉ thấy một con quỷ xanh xao đang ngoác mồm thật to ở đối diện mình, Vương Thúy Hoa sợ đến mức ngây người, lùi lại vài bước, lắp bắp: "Mày... Mày là ai?! Mày đã đem con tao đi đâu vậy, tao - Vương Thúy Hoa cả đời này chưa từng làm điều xấu, tao không sợ mày! Mau cút đi!"
Con quỷ kia nghe vậy, cười lạnh: "Nếu không làm việc gì áy náy, sao ta lại đến tìm bà chứ."
"Còn con trai bà... Bà quay đầu lại mà xem?" Con quỷ nói xong tan thành khói, Vương Thúy Hoa quay phắt đầu lại, chỉ thấy đứa con trai mà mình luôn hướng về lúc này lại đang nằm trong nồi, làn da bị bỏng rộp, khóc lóc thảm thiết.
Vương Thúy Hoa đưa tay kéo đứa con ra khỏi nồi, nhưng ngay khi vừa được cứu, đứa trẻ ấy đã không còn thở nữa. Vương Thúy Hoa bỗng chốc tỉnh mộng, trong bóng tối nhìn chằm chằm vào gã đàn ông nhà mình.
Từ Hữu Tài mở miệng nói: "Em cũng gặp ác mộng à?"
Vương Thúy Hoa vẫn còn hoảng hốt: "Đúng vậy, em mơ thấy con của chúng rơi vào nồi... Mất rồi."
Từ Hữu Tài hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Anh mơ thấy mình đang nhổ cỏ ngoài đồng, chặt phải một quả dưa hấu… Kết quả quả dưa hấu ấy biến thành đầu của con chúng ta, máu chảy đầm đìa..."
"Giấc mơ này quả thực... Giống như thật vậy..." Vương Thúy Hoa đau khổ thì thầm.
"Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc là sẽ không sao." Từ Hữu Tài an ủi nói.
Họ không biết rằng, giấc mơ đêm nay chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
Đổng béo chứng kiến vẻ mặt đau khổ của hai người, cuối cùng cảm thấy lòng mình đã nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Đang chuẩn bị đi ngủ, gã lại nghe thấy tiếng nức nở loáng thoáng từ phòng bên cạnh. Với thính lực cực kỳ tốt của một con quỷ, dù Tiểu Cốc Dụ đã cố gắng kìm nén âm lượng của tiếng khóc, nhưng Đổng béo vẫn nghe rõ mồn một.
Đổng béo thở dài trong im lặng, gõ cửa phòng bên cạnh: "Quỷ nhỏ? Mi sao thế?"
"Không, không có gì ạ, cháu làm phiền chú rồi phải không? Cháu xin lỗi!" Tiểu Cốc Dụ dùng tay áo lau mặt loạn xa, vội vàng lau đi dấu vết.
Đổng béo tất nhiên không tin, nói: "Có phải vì chuyện đã nói lúc sáng không, mơ thấy ác mộng à?"
Giọng của Tiểu Cốc Dụ trầm trầm: "Làm sao chú biết vậy ạ?"
Chú Đổng đoán chắc là như vậy nên liền vội vàng đẩy cửa phòng Tiểu Cốc Dụ, dưới ánh nến, vùng quanh mắt của Tiểu Cốc Dụ đỏ bừng, thật sự khiến người ta không khỏi xót xa.
Đổng béo lập tức không thể chịu nổi nữa, chỉ muốn ôm cậu bé vào lòng an ủi, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều: "Mơ thấy chuyện trước kia sao?"
"Vâng... Cháu mơ thấy họ lại không muốn cháu nữa, nói cháu không đủ ngoan, là một đứa nhóc vô dụng..." Tiểu Cốc Dụ hít hít mũi, trong giọng nói có chút nũng nịu mà chính mình cũng không nhận ra.
Đổng béo vội vàng nói: "Ai nói vậy, mi đã rất hiểu chuyện và khéo léo rồi, chúng ta không nghe lời của những kẻ ngu nữa! Dậy đi, tao dẫn mi đi rửa mặt, đêm nay mi ngủ cùng tao."
Tiểu Cốc Dụ nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt đầy mong chờ: "Thật sự có thể không ạ? Không phải chú không thích người khác chạm vào mình sao?"
"Không sao, có thể đặt thứ gì đó ở giữa." Đổng béo nói xong, sau đó cầm lấy cây nến, chiếu sáng con đường phía trước cho Tiểu Cốc Dụ.
Tiểu Cốc Dụ đi theo sau lưng Đổng béo đang cầm cây nến, cảm thấy cảnh tượng này mang đến một cảm giác ấm áp lạ thường, cậu nén ý cười ở khóe môi, đi theo sau Đổng béo.