Đại ca, đây là đại ca của nàng, người luôn cầm roi dạy nàng, lúc nàng vô dụng sẽ cầm roi đánh nàng, tính tình chính trực, vô cùng nghiêm khắc với nàng, dạy nàng một thân võ công xuất sắc, khiến cho nàng dương danh thiên hạ.
Bóng người màu trắng đứng ở đầu thuyền, khuôn mặt nghiêm túc nhưng sâu trong mắt tràn đầy lo lắng, đó là thuyền từ đại lục Hoa Phong tới, trời xanh xuống Bích Hải. Ngọn lửa đỏ rực đốt cháy tất cả, kể cả thân ảnh áo trắng kia, người đàn ông vô cùng nghiêm túc, màu trắng cuối cùng biến mất chỉ còn lại máu đỏ.
Nước mắt im hơi lặng tiếng chảy xuống, tự nhủ không khóc, không khóc, thế nhưng làm sao có thế không khóc đây?
Sau này vĩnh viễn cũng không thể gặp lại.
Mà ở sau lưng bọn họ, trong vùng lửa đỏ, từng bóng người thoáng qua, tam thúc, ngũ thúc, thập nhất thúc, Phi cô cô, Băng cô cô, thập thất đệ, thập bát muội, đám người đường đệ, đám người biểu ca, biểu tỷ, tất cả chưởng quầy, thân tín của nàng…vô số huynh muội thân thuộc, vô số gương mặt quen thuộc, trên mặt họ dính đầy máu nhưng không thể che giấu đi nỗi hận, nỗi hận đến thấu xương.
“Ầm!” Một đấm nện mạnh xuống, máu văng khắp nơi.
Đều là tại nàng, nếu không tại nàng thì các huynh đệ tỷ muội làm sao có thể gặp chuyện, làm sao có thể sinh tử cách biệt, đều là tại nàng.
Nàng ngẩng đầu lên, nước mắt trong suốt thuận theo gò má chảy xuống, ngày xưa nhà cao cửa rộng, dinh thự ca hát cười cười nói nói, hôm nay trời sập đất sụp không thể gặp lại.
Nàng hít một hơi thật sâu, Tam đại lục, huyết hải thâm thù này nàng sẽ nhớ kĩ.
Nàng giơ tay lau đi nước mắt trên mặt rồi cắn chặt răng gằn từng chữ một: “Nói tiếp đi.”
Băng Kiếm Vũ nặng nề hít một hơi thật sâu, nứt nở nói: “Lão thái gia, gia chủ phát hiện có chôỗ không đúng nên liền dẫn người bức vua thoái vị suốt đêm, nhưng vừa đi thì bên trong hoàng thành Hàn Chiêu cháy lớn cả đêm, năm vạn thân vệ không thể thoát ra, Lão thái gia, gia chủ…cũng không thể thoát ra ngoài. Sáng sớm, một chỉ chiếu thư nói Băng gia mưu phản soái vị, toàn bộ thân thích tam tộc bị diệt, tam tộc bên vợ nhốt cả đời, toàn bộ tất cả tài lực, vật lực bị tịch thu.” Băng Kiếm Vũ nện một đấm lên vách núi, hận tới mức toàn thân run lên.
Nếu không phải y sinh ra đã định tương lai là phó gia chủ, bên trên gia phả cũng không đứng hàng tam tộc chí thân mà là con cháu quan hệ thật xa xôi, chỉ có Băng Vũ Nguyệt, Lão thái gia, Gia chủ đương thời mới biết rõ thân phận của y, tất cả huynh đệ tỷ muội đều không biết thì y cũng trốn không thoát. Kế hoạch rất chu đáo, một thời gian ngắn có thể diệt hết, không chừa một ai.
“Ầm” một tiếng như trời sập. Mạc Tinh lảo đảo ngồi phịch trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có. Tam đại lục đồng thời động thủ, hơn một ngàn huynh đệ tỷ muội bị gϊếŧ, bổn gia lường trước cũng không ngờ được chuyện như vậy, Mạc Tinh không ngờ, cũng không dám nghĩ… bổn gia…
“Chẳng còn một ai... sống sót.” Nửa ngày sau, giọng nói run rẩy vang lên, toàn thân Mạc Tinh không khống chế được phát run. Ông nội, phụ thân, thúc thúc, bá bá,… mạnh như vậy mà lại chẳng còn một ai.
“Tổng cộng ba ngàn bảy trăm mười ba người treo xác ngoài hoàng thành.” Giọng nói run rẩy hòa nước mắt đυ.c ngầu rơi xuống. Người ta đều nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc đau lòng mà thôi.
“Hàn Chiêu dùng độc cỏ U Lam Bích luyện ra độc cũng không ai chống lại được, aiz…” Mạc Tinh lấy cỏ U Lam Bích trong ngực ra, Băng Kiếm Vũ điên cuồng vung quyền phá hủy nó, giọng nói nức nở nghẹn ngào nương theo nắm đấm đầy máu tươi nện trên tảng đá.
Mạc Tinh thất thần nhìn chằm chằm vào hư không, nháy mắt như thấy cả người không còn sức lực, dòng máu màu đỏ trong hai mắt chảy xuống lướt qua gò má, vô thanh vô thức nhỏ xuống đất, ngưng nước mắt thành máu.
Băng gia là gia đình thiên hạ đệ nhất, thế lực khắp Tam đại lục, kì tài lực vật dường như có thể lập nên một vương triều. Có thể Băng gia không hai lòng với Hàn Chiêu, không có chút ý hổ làm hại người nào, vậy mà người lại có ý hại hổ, Hàn Chiêu, Hàn Chiêu.
Móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay, máu trong vết thương đỏ thẫm chảy xuống theo bàn tay nhỏ vào trong đất. Chỉ là một vương triều Hàn Chiêu không làm gì được Băng gia, tại sao nàng không nghĩ đến, cổng và sân thứ hai Trần gia dám động thủ với nàng, nếu sau lưng không có Hoa Phong vương triều chống lưng, bọn chúng làm sao dám không kiêng kị gì như vậy, làm sao dám.
Tam đại lục, Tam đại lục trăm năm không liên thủ, Tam đại lục vương triều liên thủ hành động lại vì đối phó Băng gia họ, thật đề phòng Băng gia họ, quá đề phòng.
“Phụt.” Một búng máu tươi phun thẳng xuống mặt đất.
Không có tiếng gào khóc, cũng không có la hét phát tiết điên cuồng, chỉ có máu đỏ sậm chảy xuống theo khóe miệng, chỉ có nước mắt máu cuồn cuồn ngưng thành giọt. Ông nội, bà nội, cha mẹ thúc bá, huynh đệ tỷ muội, trợ thủ cấp dưới chẳng còn một ai.