Mạc Tinh bình tĩnh nhìn chằm chằm Băng Kiếm Vũ, tay nàng không tự chủ được mà hơi run rẩy
Băng Kiếm Vũ nghe Mạc Tinh gọi Thất ca, còn hỏi như vậy thì trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ và đau đớn, y đột nhiên quỳ gối với Mạc Tinh, run rẩy nói: “Băng gia bị diệt rồi, Vũ Nguyệt, Băng gia bị diệt rồi.”
Ầm. Nghe xong bốn chữ này, Mạc Tinh lập tức cảm thấy như có một tia sấm sét nổ tung bên tai, tai nàng ong ong, da đầu run lên. Tay chân không kiềm chế được nắm lấy cổ áo Băng Kiếm Vũ, lạnh lùng nói: “Huynh nói cái gì, sao lại như thế được, huynh nói rõ ràng cho muội.”
Lực tay nàng mạnh mẽ nắm chặt cổ áo Băng Kiếm Vũ, hơi thở khắc nghiệt lập tức bao phủ bốn phía, sát khí sắc bén áp bách khiến Băng Kiếm Vũ hô hấp khó khăn.
“Vũ Nguyệt, khụ khụ… Thiếu đương gia…” Băng Kiếm Vũ không chịu nổi áp lực như thế, tiếng nói như rít từ kẽ răng.
Vừa nghe ba chữ Thiếu đương gia kia, trong lòng Mạc Tinh chấn động, đôi mắt nhìn chằm chằm Băng Kiếm Vũ đang bị áp chế đến gương mặt đỏ bừng. Đúng rồi, nàng là Thiếu đương gia của Băng gia, là người đứng đầu thiên hạ đệ nhất thế gia, nàng không thể mất kiểm soát như vậy được, không thể thiếu kiên nhẫn. Nàng từ từ thu lại khí tức chính mình rồi hít một hơi thật sâu, Mạc Tinh buông cổ áo Băng Kiếm Vũ ra, gằn từng chữ: “Nói toàn bộ cho muội nghe.”
“Được.” Thấy Mạc Tinh khôi phục vẻ trầm ổn như trước, Băng Kiếm Vũ lập tức lên tiếng.
Y hít thật sâu, cắn răng rung giọng nói: “Năm tháng trước, Thiếu đương gia mang theo tất cả tùy tùng trước ba tướng, sau ba tướng, mười lăm thuộc hạ, mười bảy huynh đệ phơi thây nơi hoang dã, tin tức Thiếu đương gia chết truyền ra khiến thiên hạ chấn động. Lão Thái gia nghe tin lập tức phái ra một ngàn lẻ tám kị binh Thiên Cương hộ tống Băng chủ và tùy tùng, lĩnh ba vạn binh mã toàn bộ bao vây lục soát ngày đêm ở ngoại thành Hàn Chiêu vương. Đồng thời điều tổ chức sát thủ Băng gia hắc lịch Hoa Phong Tam phát ra lệnh truy sát khắp đại lục Hàn Chiêu, dùng trăm vạn lượng hoàng kim treo giải thưởng ám sát trên đầu người.“Đồng thời các huynh đệ tỷ muội, họ hàng tinh anh và những người cầm đầu mang theo thủ hạ chạy suốt ngày đêm đến kinh thành Hàn Chiêu.”
Mạc Tinh nghe thế thì mặt biến sắc, siết chặt nắm đấm, vô cùng muốn nói nhưng đến cuối cùng cũng không biết nói gì, trong nháy mắt khuôn mặt trắng bệch.
Băng Kiếm Vũ thấy vẻ mặt Mạc Tinh như vậy thì trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, nghẹn ngào: “Thiếu đương gia, muội cũng đoán được tất cả tinh anh của Băng gia đều quá vội vàng tới Hàn Chiêu, vì quá vội vàng nên vốn không mang thêm người, chân trước vừa đi thì chân sau Tam đại lục đồng thời phát động tấn công, tất cả huynh đệ tỷ muội…không một ai về tới…Hàn Chiêu.”
Tiếng nói ẩn nhẫn đứt quãng thốt ra từ trong kẻ răng, Băng Kiếm Vũ hơi ngửa đầu, chất lỏng óng ánh màu đỏ tươi chợt hiện trong mắt nhưng lại ngẩng đầu lên để chúng không rơi xuống.
Thế lực Băng gia, huynh đệ tỷ muội tinh anh, hơn một ngàn người mà lại không một ai sống sót trở về.
Một làn gió lạnh thổi qua nghe như quỷ khóc trong thông đạo yên tĩnh.
Không có tiếng khóc, chỉ có yên lặng lạnh lẽo, tiếng xương khóp kêu răng rắc, móng tay của Mạc Tinh cắm thật sâu trong thịt, hai mắt nàng đỏ tươi.
“Đều…chết rồi…” Nàng há mồm muốn nói chuyện nhưng đến cuối cùng lại chỉ khàn giọng thốt ra ba chữ. Đôi mắt đầy tơ máu nhìn xuống tay mình, từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ xuống mặt đất theo nắm đấm, thân thể run lên không cách nào khống chế được. Băng Kiếm Vũ không dám nhìn sắc mặt Mạc Tinh, cắn chặt môi dưới chậm rãi khẽ gật đầu.
Máu tươi rơi xuống bên chân Mạc Tinh, màu đỏ đẹp đẽ tươi sáng như vậy, chói mắt như vậy, nhưng máu này là máu Băng gia, là máu của hơn một ngàn huynh đệ tỷ muội ruột thịt.
Màu đỏ yêu dị như chân với tay.
Mạc Tinh nhìn chằm chằm máu trên mặt đất, máu kia lần lượt chiếu rọi ra bóng người, biến ra một tràng cảnh chết chóc.
Tiếng ngựa hý vang, máu văng khắp nơi, tất cả người thân quen ngã xuống trong vũng máu, ở giữa là ngừoi đàn ông tuấn tú tiêu sái phong lưu mặc đồ đỏ, màu đỏ người nọ yêu thích nhất phủ lên quần áo đỏ rực, màu đỏ đẫm máu chói mắt đến không dám nhìn.
Là do nàng tự mình chọn tứ ca trấn giữ đại lục Hắc Lịch. Người ôm nàng lên cây bắt trứng chim khi nàng còn nhỏ, mang nàng trốn ra khỏi phủ xuống sông mò cá, bài bạc uống rượu, chuyện tốt thì không có chứ chuyện xấu không có cái nào thiếu huynh ấy, người dạy nàng một thân bàng môn tà đạo là tứ ca, còn nhớ rõ lúc trước nâng cốc đưa tiễn, nào biết hôm nay âm dương cách trở.
Mạc Tinh cắn chặt môi bật ra máu, đôi mắt không biết lúc nào đã ướŧ áŧ.
Hai mắt đẫm lệ, trong mơ hồ dường như thấy người đàn ông áo trắng nghiêm túc đang đứng trước măặt, quát vô cùng lạnh lùng: “Không được khóc, Băng gia chúng ta không có con cháu vô dụng như vậy.”