“Nguyệt Nhi.” Băng Kiếm Vũ thấy lệ máu của Mạc Tinh thì cả kinh kêu lên một tiếng, y giơ tay vịn Mạc Tinh, đó là tổn thương tới mức tận cùng bi thống mới có thể vô lệ bi thiết như vậy, tâm tình này y hiểu.
Mạc Tinh khoát tay áo, chợt mở mắt ra, lệ huyết kia dâng lên trong mắt không phải đau lòng, không phải tuyệt vọng mà là hận thù ngập trời. “Có di ngôn không?” Ngữ điệu lạnh như băng không còn vẻ đau lòng vừa rồi, trong đó là cơn hận tận cùng, là hận thấu xương.
“Có.” Băng Kiếm Vũ nghe hỏi thì lập tức mở đế giày ra, lấy một tấm khăn dính máu ra đưa cho Mạc Tinh. Khăn trắng mực máu, chữ viết hỗn loại, hiển nhiên là viết rất vội vàng. Mạc Tinh kiên quyết mở huyết khăn, lúc này tỉnh táo lạ thường.
“Vũ Nguyệt nếu còn sống, Băng gia tuyệt không thể vong.” Đây là bút tích của ông nội.
“Băng gia còn lại một người, Hàn Chiêu tất vong.” Đây là chữ phụ thân.
Mạc Tinh cắn chặt răng, như thấy ông nội râu tóc bạc trắng đứng trước mặt mình, từng câu từng chữ ngập tràn giao phó, chỉ muốn Băng Vũ Nguyệt nàng một ngày còn sống thì Băng gia tuyệt không thể vong. Cha nàng như gào thét, chỉ cần Băng gia còn một người cũng phải diệt Hàn Chiêu.
Tức đến ứa máu, lệ huyết ngưng kết, Mạc Tinh đột nhiên đứng bật dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần Băng gia còn một người, Hàn Chiêu tất bị diệt vong, phụ thân, ông nội, mọi người yên tâm, thù này không đội trời chung, kiếp này không diệt tam đại vương triều Hàn Chiêu, Hắc Lịch, Hoa Phong, Băng Vũ Nguyệt con thề không làm người.”
Nàng cất lời thề, khí phách áp trời.
“Không diệt Tam đại vương triều, thề không làm người.” Băng Kiếm Vũ nắm chặt nắm đấm, dùng máu để thề nợ máu phải trả bằng máu.
Hận thù và máu đỏ tươi đậm đặc tràn ngập một khoảng không gian, dường như khiến người ta hít thở không thông, rùng mình. Gió lạnh thổi qua vù vù như vô số người trong Băng gia đang gào thét phụ họa theo.
Mà lúc này, bên thông đạo tối đen bên kia, Minh Dạ tựa vào vách tường nghe thấy thì hơi lắc đầu.
Mạc Tinh im lặng nửa ngày rồi hít một hơi thật sâu, áp chế tất cả đau lòng, khuôn mặt nàng lạnh kinh người. Bây giờ nàng không thể đau lòng, không thể thút thít nỉ non, con đường tiếp theo còn đang chờ nàng, nàng là người Băng gia, người Băng gia tuyệt đối sẽ không gục ngã.
Người Băng gia tuyệt đối sẽ không ngục ngã.
Nàng khẽ vươn tay lau đi vết máu trên khóe miệng, nhìn lướt qua cỏ U Lam Bích bị Băng Kiếm Vũ nện nát bấy, trong mắt Mạc Tinh khắc nghiệt: “Đứng lên, chỉ cần chúng ta còn một ngày thì Băng gia vĩnh viễn sẽ không gục ngã, cỏ U Lam Bích, Hàn Chiêu.”
Băng Kiếm Vũ nghe thấy thì đứng bật dây, lấy tay áo lau nước mắt đàn ông trên mặt, trầm giọng nói: “Được, ông trời mở to mắt ra mà nhìn, xem chúng ta tới lấy lôi từng tên khốn kiếp ra khỏi hang, lần này xem ai phải chết.”
“Đi.” Mạc Tinh gật đầu đi về phía trước.
Ven đường chỉ loáng thoáng giọng nói Băng Kiếm Vũ theo gió .
Minh Dạ tựa người vách sơn động không nhúc nhích, lúc này chậm rãi đứng thẳng lên, mắt nhìn theo hướng Mạc Tinh rời đi rồi quay người lại đi về một hướng khác, phương hướng đó chợt lóe lên rồi biến mất.
Thoáng một cái đã qua bốn ngày.
“Phịch.” Một tiếng vang nhỏ, một người ngã mạnh xuống đất, lộ ra Mạc Tinh đang cầm cái xẻng mặt vô cảm phía sau lưng.
“Một trăm ba mươi bảy cây.” Móc ra hết cỏ U Lam Bích trong áo tù nhân áo xám mới chết, Băng Kiếm Vũ hạ giọng nói, ba ngày nay bọn họ dùng cách này thu thập cỏ U Lam Bích, không thể nghi ngờ cách này là nhanh nhất.
Mạc Tinh khẽ gật đầu, không tiếng động xoay người rời đi, Băng Kiếm Vũ đuổi theo kịp phía sau, đã đến giờ rồi, hoàn khẩu phải đi tới trung tâm tập hợp. Thân thích Tam tộc toàn bộ bị diệt, cửu tộc không ít thân thích bị áp giải lên đảo này, còn lại lác đác vài người không phải bị tù nhân nơi đây gϊếŧ chóc cướp đoạt cỏ U Lam Bích thì cũng là chết trong quá trình bị chúng lăng nhục, kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, bọn họ làm như vậy cũng không có gì để nói, cứ theo quy củ mà làm.
Tù nhân nơi này, bọn họ sẽ không buông tha một ai.
Hoàn khẩu, chỗ sâu nhất trong lòng đất, so với tập hợp trong này thì tập hợp bên ngoài lúc chưa vào chỉ như bữa ăn sáng, tập hợp bên trong mới là chỗ nguy hiểm nhất.
Tụ tập phía trước một cửa gỗ, lúc vào 200 tù nhân lúc này chỉ còn lại hơn 100 người, Lam Lăng nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt lạnh như băng lúc đảo qua Mạc Tinh càng thêm lạnh lùng, vô tình.
Lam Lăng không nói gì, có thể tới đều đã tới, y quay người lại, chưởng phong tụ lại, cửa gỗ nặng nề chậm rãi mở ra, một luồng khí lạnh băng lập tức đập vào mặt, lạnh như rớt vào hầm băng. Mặt Mạc Tinh vô cảm quét mắt nhìn làn sương trắng, sau đó nàng nhấc chân đi vào.
Lam Lăng không nói gì, mặc kệ Mạc Tinh đi vào. Đi quanh co dưới lòng đất một chốc, ven đường sương trắng lạnh lẽo dày đặc, càng đi xuống càng băng hàn vô cùng, hơi thở như kết thành băng, cái rét lạnh này xâm nhập tận cốt tủy, nội công hơi yếu chỉ e cả người đã sớm đông lạnh rồi.