Lương Trần Mỹ Cẩm

Chương 63: Dược Thiện

Tú Cừ bắt đầu trở thành nha hoàn hầu hạ bên cạnh Cẩm Triêu, làm một ít việc lặt vặt như may vá thêu thùa.

Vũ Trúc không phải chăm sóc Tú Cừ, liền trở nên rảnh rỗi, ngày nào cũng kéo Vũ Đồng đến Lâm Yên tạ. Lâm Yên tạ nằm bên ngoài hành lang lát đá xanh, bên cạnh hành lanh có một bụi lớn hoa Hoàng Hoè Quyết Minh. Giờ là mùa hoa nở, Vũ Trúc liền kéo Vũ Đồng ra ngồi đằng sau bụi hoa hoè, bấy giờ mới đem hộp kẹo mè đường ra chia cho nàng một ít.

Vũ Đồng liền nhỏ giọng nói nàng:

“Muội xem muội kìa, mu bàn tay chỗ nào cũng dày, múp míp toàn thịt là thịt. Cẩn thận không lại tròn mập như Lý ma ma đấy…”

Vũ Trúc mυ'ŧ mυ'ŧ ngón tay, cười hì hì:

“Muội chính là không sợ mập đấy, đồ ăn ngon như vậy mà không được ăn, qủa thật quá khó chịu.”

Hai nha đầu nhỏ giọng nói chuyện. Vũ Đồng chợt trông thấy phía hành lang đá xanh có người đi tới, liền kéo tay áo Vũ Trúc. Vũ Trúc tức thì liền trở lên tỉnh táo, nàng ấy lùi lại, nấp sau bụi hoa hoè, theo khe hở ở giữa kia để nhìn về phía người đang tới. Đúng là nha đầu Ngọc Hương hầu hạ bên cạnh Tống di nương.

Nàng ta đi qua hành lang Thanh Thạch, liền chuyển hướng đi về phía bên trái, hình như là đi ra ngoài viện.

Vũ Trúc nhỏ giọng nói với Vũ Đồng:

“Ngọc Hương ở chỗ Tống di nương cũng chỉ là một nha hoàn bưng trà rót nước, không biết muốn đi theo hướng đó để làm gì, cất kẹo đường vào đi , chúng ta bám theo xem.”

Vũ Đồng nhỏ giọng ngăn cản:

“Đại tiểu thư sai chúng ta ở chỗ này quan sát động tĩnh, nếu như chúng ta đi, nơi này ai canh chừng? Làm chậm trễ chuyện tiểu thư giao cho, nhất định ta và ngươi sẽ bị Bạch Vân tỉ tỉ phạt.”

Vũ Trúc giải thích với nàng:

“Ta ở chỗ này mấy ngày rồi cũng không phát hiện ra điều gì, khó khăn lắm mới nhìn thấy nàng ta lén lút đi ra bên ngoài viện. ở chỗ này canh chừng cũng vô dụng, chi bằng bám đuôi, theo dõi nàng ta.”

Vũ Đồng hừ một tiếng, không muốn cùng nàng rời đi. Vũ Trúc nhìn thấy người sắp đi khuất tầm mắt, lông mày vểnh lên:

“Được rồi! Muội cứ tiếp tục ở đây canh chừng, ta đi một mình.” Nàng ôm lấy hộp kẹo đường, cẩn trọng bám theo Ngọc Hương, còn Vũ Đồng tìm một chỗ kín đáo khác, tiếp tục canh chừng Thanh Thạch đường.

Vũ Trúc nhét hộp kẹo vào trong ống tay áo, bám theo sau Ngọc Hương, tuy nàng ta đi về phía ngoại viện nhưng vốn không ra Thuỳ Hoa môn mà lại dừng lại bên cạnh hòn giả sơn trước Thuỳ Hoa môn, rẽ đường nhỏ đi vào một mảnh đất trồng liễu kì quái nằm sâu trong rừng.

Vũ Trúc theo ả đi vào, tuy tim đập thùm thụp nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười giảo hoạt. Ngọc Hương tìm tới chỗ không người vắng vẻ như vậy… Không biết là muốn làm gì đây!

Phía trước, Ngọc Hương đã dừng lại, Vũ Trúc liền nhanh chóng tìm chỗ nấp trong rừng liễu. Chỉ thấy bên cạnh hòn giả sơn có một nam tử, mặc y phục gia đinh, trông rất đoan chính. Ngọc Hương cùng nam tử này thấp giọng nói chuyện một hồi, Vũ Trúc vì đứng quá xa nên không nghe thấy được bất cứ cái gì.

Rừng liễu lại quá thưa thớt, nàng căn bản không dám tiến sâu thêm, chỉ thấy được nam tử kia cười cười, Ngọc Hương liền quay đầu rời đi.

Vũ Trúc liền vội vàng đi ra khỏi rừng liễu, trong lòng có hơi thất vọng, cứ tưởng rằng Ngọc Hương ra ngoài làm điều gì mờ ám, hoá ra là có gian tình với một gã sai vặt kia …

Có điều việc này nói cho đại tiểu thư nghe lại là một chuyện thú vị.

Vũ Trúc quay về thưa lại với Cẩm Triêu:

“Nô tì thấy Ngọc Hương này chính xác là quan hệ bất chính, tư thông cùng gia đinh. Nếu như bắt được, nhất định phải đánh một trận rồi đuổi ra khỏi phủ. Tiểu thư, hay là chúng ta đến thưa với phu nhân…”

Cẩm Triêu hé miệng cười nói:

“Đuổi Ngọc Hương ra khỏi phủ là chuyện nhỏ, nhưng em giải thích về chuyện em nhìn thấy nàng ta như thế nào? Nói ta sai em đi thám thính Lâm Yên tạ, em liền đi theo dõi a hoàn của Lâm Yên tạ ư?”

Vũ Trúc không nói được nữa, cứ coi như đuổi Ngọc Hương đi thì cuối cùng người có lợi vẫn là Tống di nương.

Đến buổi trưa, Cẩm Triêu mang dược thiện tới thỉnh an mẫu thân theo thường lệ.

Kỷ thị hỏi Cẩm Triêu chuẩn bị lễ vật mừng sinh thần Cố Đức Chiêu tới đâu rồi, Cẩm Triêu cười đáp:

“Con vốn là muốn tặng phụ thân một bức Tùng Bách đồ nên đã để La chưởng quỹ đi làm rồi.”

Kỷ Thị bèn thở dài:

“La chưởng quỹ trông nom mấy tiệm lụa ở Hàng Châu rất tốt. Chẳng qua y không phải là người đọc sách, lại là dân làm ăn buôn bán, không thể tránh khỏi nhiều phương diện không bằng Cát chưởng quỹ ở Thường Châu. Nghe nói mấy ngày trước Thường Châu lũ lớn, Cát chưởng quỹ liền mở kho cứu tế lương thực. Bên này La chưởng quỹ không từ thủ đoạn thâu tóm một tiệm buôn lụa lâu năm, làm tới mức mà già trẻ lớn bé nhà họ, cả nhà đến nơi ở cũng không có."

Cẩm Triêu chỉ mỉm cười không nói, mẫu thân và nàng ở phương diện này lại không cùng quan điểm, khác biệt rất lớn. Nàng cảm thấy nếu đã tin tưởng La chưởng quỹ thì những việc này nên hoàn toàn an tâm giao cho y xử lí mới phải, chuyện là ăn không thể sạch sẽ hết được. Ngoại tổ mẫu quản lí Kỷ gia đâu phải đều là việc tốt, không có chút mập mờ, thủ đoạn nào. Chính vì mẫu thân quá nhân từ, thiện lương nên mới khiến Tống di nương có cơ hội ép bà đến ngõ cụt như vậy.

Hai người đang nói chuyện liền thấy Từ mụ mụ bưng một nồi đất nặn bằng tử sa, trong đựng chim bồ câu hầm với thiên ma(*), từ từ đi vào.

(*) một vị thuốc đông y, thảo dược tốt cho người bị suy nhược thần kinh, chóng mặt và mắc các bệnh về não.



“Ngày thường con toàn trốn, hôm nay nhất định phải uống xong bát canh này với mẫu thân rồi mới được đi.” – Kỷ thị tự tay múc canh ra bát, đưa cho Cẩm Triêu.

Cẩm Triêu nhìn chén nước vàng trong vắt, nóng hôi hổi, bất đắc dĩ thấp giọng gọi:

“Mẫu thân….”

Kỷ thị cười nói:

“Khi con còn bé rất ghét uống thuốc, liền năn nỉ ngoại tổ mẫu người vốn mềm lòng, không bắt uống thuốc nữa. Mẫu thân tuyệt sẽ không mềm lòng giống tổ mẫu của con đâu.”

Cẩm Triêu cười khổ, lúc nhỏ nàng rất sợ đắng. Lúc sinh bệnh, nhất định phải có một bà tử ở bên cạnh ép uống thuốc , làm ồn tới nửa ngày mới bằng lòng uống, mà uống một hớp thuốc phải ăn một hạt mứt mới được. Quên đi, chỉ là uống thuốc thôi mà. Cẩm Triêu chỉ có thể cầm chén đến bên cạnh bát canh, sau đó khó khăn rót thuốc.

Từ mụ mụ ở bên cạnh liền cười ồ lên:

“Đại tiểu thư, đây là chim bồ câu hầm canh, không phải độc dược.”

Trong lòng Cẩm Triêu đột nhiên giật mình, độc dược?

Nàng vội vàng bỏ cái bát sang một bên, cầm lấy cái thìa dài khuấy canh trong nồi tử sa, nhưng chỉ thấy nổi lên một ít Thiên ma cùng chim bồ câu hầm, ngoài ra còn điểm một ít quả thanh yên. Cẩm Triêu liền quay sang hỏi Từ mụ mụ:

“Bà nói mẫu thân dùng dược thiện bên trong lần nào cũng bỏ dược liệu, tại sao ta không thấy?”

Từ mụ mụ nghi hoặc, không hiểu tại sao đại tiểu thư lại hỏi vậy:

“Những dược liệu này không ăn được, trước khi dùng đều phải vớt ra hết.”

Cẩm Triêu đứng lên, lại hỏi:

“Bà nói đồ dùng hàng ngày của mẫu thân đều kiểm tra kĩ càng, vậy dược liệu trong thuốc đã kiểm tra chưa?”

Từ mụ mụ kinh ngạc, đáp:

“Người lo lắng quá rồi. Dược liệu này đều là Liễu đại phu kê đơn bốc thuốc, chúng nô tỳ ngày thường đều bốc một hai nắm để sắc, thực sự không có vấn đề gì.”

Kỷ Thị bảo Cẩm Tiêu ngồi xuống bên cạnh, ôn hòa xoa dịu:

“Con đừng quá lo lắng, làm sao có thể có vấn đề chứ? Liễu đại phu sao có thể hạ độc ta chứ?”

Cẩm Triêu không biết phải giải thích với mẫu thân ra sao, suy nghĩ một chút mới quyết định đem chuyện Thải Phù bắt gặp Tử Lăng cho Kỷ thị nghe. Nàng đương nhiên không sợ Liễu đại phu hạ độc, chỉ sợ Tống di nương tìm cách giở trò. Từ mụ mụ nghe xong liền nói:

“Thuốc đều là từ hẻm Thanh Liên đóng gói cẩn thận, Liễu đại lại phu đích thân sai dược đồng đưa tới. Người cầm thuốc đưa thuốc tới Tà Tiêu viện, nếu như lén lút cho cái gì vào chắc chắn sẽ bị phát hiện.”

Cẩm Triêu lạnh lùng:

“Chỉ sợ bọn họ lấy thuốc lẫn lộn, muốn phòng bị cũng khó.”

Từ mụ mụ liền thận trọng sai nha đầu bưng nước thuốc còn dư tới, dùng giấy dầu thấm, còn cẩn thận hong khô, chỉ phát hiện được các loại thân, rễ hình dạng không còn rõ ràng, không thể phân biệt được. Không đợi Cẩm Triêu dặn dò, Từ mụ mụ liền sai người mời Liễu đại phu tới.

Cẩm Triêu lại sai người tìm Mặc Ngọc, hỏi:

“Tà Tiêu viện có mấy người tiếp xúc với thuốc của phu nhân?”

Mặc Ngọc lập tức quỳ trên mặt đất, đáp:

“Đại tiểu thư, Tà Tiêu viện chỉ có nô tì và Mặc Tuyết, Từ mụ mụ được tiếp xúc với thuốc của phu nhân. Những thứ quan trọng như vậy, chúng nô tì nhất định không để người khác chạm vào.”

Cẩm Triêu suy nghĩ một chút, lại hỏi:

“Nếu có người lén lút vào phòng của các cô thì sao?”

Mặc Ngọc lắc đầu thưa:

“Chúng nô tì ngày thường đều khóa cửa phòng, giắt chìa khóa theo người.”

Vừa nghe Mặc Ngọc nói vậy, Cẩm Triêu cũng có thể đoán ra được việc này không phải do gia nhân trong Nghênh Tiêu viện làm, nàng liền đỡ Mặc Ngọc dậy:

“Cô cũng đừng lo lắng… Chờ Liễu đại phu đến rồi nói.”

Kỷ thị tựa người bên gối, nhìn Cẩm Triêu cười, sau kéo tay nàng, nói:

“Cẩm Triêu đừng gấp, nếu thực sự có vấn đề, chỉ cần bỏ chỗ thuốc này bỏ đi là được.”

Rồi bà để nàng ngồi gần mình hơn.

Sau một canh giờ, Từ mụ mụ cũng mời được Liễu đại phu tới Cố gia, Cẩm Triêu liền mang chỗ thuốc đã hong khô tới phòng khách cho ông xem.

Liễu đại phu nhìn chỗ thảo dược trên giấy dầu, lại dùng ngón tay gảy kĩ, mặt nhất thời biến sắc. Ông lấy ra một mẩu thảo dược không rõ hình thù từ trong chỗ thuốc đó, hít một hơi thật sâu rồi mới quay sang nói với Cẩm Triêu:

“Đại tiểu thư, thứ này là Đại Hoàng.”

Cẩm Triêu thấy sắc mặt ông vô cùng xấu, liền thấp giọng hỏi:

“Vậy, chẳng lẽ đây là độc dược?”

Liễu đại phu lắc lắc đầu:

“Đại hoàng có tác dụng cầm máu, rút ngắn thời gian đông máu, có công hiệu loại bỏ tắc nghẽn, giải một số loại độc. Thường dùng để ngưng trệ tả lị, tránh các bệnh có triệu chứng bốc hỏa, đại hoàng chính là loại thuốc mang tính âm hàn, hơn nữa dược tính vô cùng mãnh liệt. Phu nhân bị thận hư, dạ dày lạnh, tuyệt đối không được dùng đại hoàng, dược liệu âm dương tương khắc, nếu dùng lâu dài… sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Sắc mặt Cẩm Triêu khẽ thay đổi, mẫu thân nàng tái bệnh nhiều lần, quả nhiên có người khác gây chuyện!

Nàng đột nhiên nhớ tới lần thứ hai mẫu thân phát bệnh, nàng liền tự sai người mang các đồ tới cho mẫu thân. Liên tiếp nửa tháng như thế, quả nhiên bệnh tình của mẫu thân có chút thuyên giảm. Chẳng lẽ vì khi đó không uống phải Đại Hoàng, nên bệnh của mẫu thân mới giảm bớt?

Chẳng trách bệnh tình của mẫu thân chạy chữa bao lâu vẫn không thuyên giảm!

Từ mụ mụ liền lên tiếng hỏi:

“Hay là do ngài không cẩn thận mà bốc nhầm thuốc?”

Liễu đại phu quả quyết lắc đầu:

“Thuốc này là tự tay lão phu bốc, trước khi gửi tới quý phủ còn tự mình kiểm tra, tỉ mỉ gói lại, không thể nhầm lẫn.”

Cẩm Triêu đương nhiên rất tin tưởng Liễu đại phu, ông ấy không có lí do gì để hại mẫu thân. Cho dù Liễu đại phu có bốc nhầm thì cũng không thể nhầm lẫn nhiều như vậy, chỉ có thể là có người để nhiều tâm cơ vào hãm hại. Nàng tiếp tục hỏi:

“Ngài bắt đầu đưa thuốc bổ này từ khi nào?”

Liễu đại phu suy nghĩ một chút rồi nói:

“Khoảng một tháng sau khi phu nhân bị bệnh, ta liền kê đơn, đưa thuốc tới.”

Đáng nói chính là ở điểm đó, nếu như Liễu đại phu nhớ chính xác thì cũng có nghĩa là mẫu thân đã uống đại hoàng nửa năm rồi.

Thái Phù đưa Liễu đại phu rời đi, Từ mụ mụ bèn thấp giọng thưa với Cẩm Triêu:

“Đại tiểu thư, nô tì nghi ngờ việc này là do bên ngoài có người giở thủ đoạn…”

Cẩm Triêu nghe xong liền đăm chiêu.

Kiếp trước mẫu thân chết vô cùng thê thảm… có lẽ chính là do sử dụng đại hoàng. Cũng may là nàng sớm phát hiện, thân thể mẫu thân hiện tại sẽ bớt đi chút nguy hiểm.

Song nàng lại không thể không băn khoăn, rốt cuộc Đại Hoàng này là do ai hạ? Phải chăng là Tống di nương?

Nếu như kẻ hạ độc không phải Liễu đại phu, cũng không phải người trong Nghênh Tiêu viện…

Cẩm Triêu đột nhiên nhớ tới lời Vũ Trúc bẩm báo lại hôm trước rằng nàng ấy trông thấy Ngọc Hương cùng một gã sai vặt cải trang thành gia nhân trong phủ lén lút đến rừng liễu bên ngoài gặp mặt

Gã sai vặt kia là ai?