Lương Trần Mỹ Cẩm

Chương 62: Tiên sinh

Sắp tới sinh thần phụ thân, cuối cùng Cố Lan mới có thể thả lỏng đôi chút từ trong thư phòng, nàng ta không cần phải chép lại “Nữ Huấn” và “Nữ Tắc” nữa. Ngày thứ hai, nàng ta liền tới chỗ Kỷ thị thỉnh an, cư xử đúng mực, không có một chút sơ sót nào. Cẩm Triêu ở một bên nhìn nàng ta, nửa tháng chép sách này đúng là đã mài thành một Cố Lan trầm tĩnh thế này…

Phụ thân suy tính một chút, sau đó sai người đi tìm Phó sư phụ am tường Tô tú tới dạy Cố Lan học nghệ, cũng coi như là tìm việc cho nàng ta làm.

Phụ thân còn tìm cho Cẩm Triêu một sư phụ dạy cổ cầm có tiếng. Vị tiên sinh Trình Vọng Khê này cũng đã quá ba ngày không đến giảng bài cho Cẩm Triêu.

Y ở trong ngoại viện dành cho khách, đồ ăn thức uống đều là cao lương mĩ vị do phụ thân sai người mang tới. Nghe đâu mấy ngày trước y tới huyện An du ngoạn, nhắm trúng một bức cổ họa, liền nói với gia nhân mà phụ thân phái tới hầu hạ y. Ngày hôm sau, bức cổ họa đã nằm trên bàn trà của y.

Phụ thân bí mật đi tìm Cẩm Triêu, hỏi nàng cầm nghệ nâng lên được mấy phần, lại còn nói: “Dù sao cũng là sư phụ của con, nhất nhất không được bạc đãi y. Trình Vọng Khê tiên sinh là truyền nhân của phái Ngu Sơn, cao ngạo là điều có thể hiểu được.”- Hẳn là ông đã nghe nói quan hệ giữa nàng và vị Trình tiên sinh này không được tốt lắm.

Cẩm Triêu chỉ cười cười.

Có điều lý do vị Trình Vọng Khê tiên sinh này không đến giảng bài cho Cẩm Triêu thực ra là do y có nhiều bằng hữu. Lần này lại có một lão nho sinh từ Hàng Châu tới thăm hỏi y. Nghe nói trước kia tổ tiên nhà ông ta có truyền thống làm Tiến sĩ, bây giờ gia đạo suy tàn, ông ta đậu Tiến sĩ nhưng lại không muốn vào Hàn Lâm viện sống qua ngày, không có việc gì làm liền quanh năm suốt tháng đi ngao du sơn thủy. Đến Cố gia lần này có thể coi là tìm chỗ ăn nhờ ở đậu. Trình Vọng Khê tỏ ra hào phóng, giữ ông ta ở lại bầu bạn. Hai người thường xuyên uống rượu đánh đàn, thỉnh thoảng lại đến Thích An, Đại Hưng du ngoạn, một ngày có thể tiêu hết mấy chục lượng bạc.

Lão nho sinh hôm nay rảnh rỗi liền hỏi Trình Vọng Khê dạy đàn ở đây thấy sao, Trình Vọng Khê liền chau mày nói: Đại tiểu thư này ở Thích An tai tiếng rất nhiều, ta thực sự là không muốn dạy nàng. Nếu không phải Cố lang kia đối xử với ta rất khách sáo, lại nghe nói nàng từng là đồ đệ của Tử Hư tiên sinh, ta nhất định sẽ không tới.”

Lão nho sinh bên kia liền hỏi: “Nếu từng được Tử Hư tiên sinh dạy, chắc không đến nỗi quá kém cỏi chứ?”

Trình Vọng Khê càng tỏ vẻ coi thường: “Tuy mang tiếng là đã từng được thụ giáo Tử Hư tiên sinh nhưng năng lực tiếp thu của nàng ta quả thật quá kém. Ta dạy đi dạy lại nàng ta Phổ Am chú rất nhiều lần, nàng ta cũng không đánh được. Xem ra lời thiên hạ đồn nàng ta ngu dốt quả thật không sai”.

Hai người ngồi trong hiên nhà vũ nói chuyện, tất cả đều bị gia nhân hầu hạ bên cạnh nghe được, ngày hôm sau liền đến tai Cẩm Triêu.

Nàng thực sự cảm thấy tức cười: “Nói như thể y mới là người chịu ủy khuất vậy!”

Thái Phù ở bên cạnh nghe được cảm thấy lời này rất đúng, liền thưa với Cẩm Triêu: “Tiểu thư, không bằng chúng ta nói hết với lão gia, sau đó đuổi hai người này ra khỏi phủ. Đã ăn không uống không nhà chúng ta, lại dám bêu xấu người!”

Cẩm Triêu cười cười nói: “Việc này không thể nóng vội…”.

Đợi đến hôm Trình Vọng Khê đến giảng bài, nàng liền đích thân đứng ngoài phòng khách chờ y. Trình Vọng Khê giật mình, y cảm thấy Cố Cẩm Triêu cường điệu quá, không để ý nam nữ cách biệt gì cả! Bình thường đều là chờ Cẩm Triêu ngồi trong phòng khách đã buông rèm y mới đi vào, chờ y đi khỏi, Cẩm Triêu mới đi ra. Y chưa từng thấy dung mạo mà người đời ca ngợi là tuyệt sắc của vị đại tiểu thư này. Đương nhiên y cũng không muốn thấy dung mạo của nữ tử điêu ngoa đó, nhưng nói thật lòng dung mạo này thật sự có thể làm cho người ta vừa nhìn thấy đã có cảm giác vô cùng thoải mái.

Ai biết được hôm nay vị đại tiểu thư này lại đích thân nghênh đón mình. Tầm tuổi nàng ta độ mười lăm, mười sáu, mặc một bộ áo Thủy Thanh thêu họa tiết cánh sen, váy Nguyệt Hoa màu trắng ngà, trên thắt lưng xanh còn đeo một đôi ngọc bội. Vóc người đặc biệt rực rỡ xinh đẹp, vô cùng tuyệt mĩ, tựa như đóa hải đường ngày xuân. Thật sự làm người ta quá kinh diễm.

Cẩm Triêu liếc mắt nhìn Trình Vọng Khê, cười nói: “Tiên sinh đã lâu không tới, ta liền đích thân ra ngoài nghênh đón ngài, mời ngài vào phòng khách ngồi.”

Trình Vọng Khê lúc này mới tỉnh táo lại, húng hắng ho mấy tiếng rồi nói: “Đại tiểu thư không cần làm vậy, không hợp quy củ cho lắm.”

Cẩm Triêu lại nói: “Tiên sinh là sư phụ của ta, ta đương nhiên nên tự mình nghênh tiếp. Ngài lại nói như vậy, phải chăng là không tôn trọng tình nghĩa sư đồ chúng ta?”

Trình Vọng Khê bị lời của nàng dồn tới chỗ bí, liền bĩu môi một cái không vui.

Cẩm Triêu liền mời y ngồi xuống, lại bảo Thái Phù buông bức rèm trúc xuống, nói với Trình Vọng Khê: “Tiên sinh không bằng nghe ta đàn một khúc, đây là khúc nhạc do chính tay Tử Hư tiên sinh soạn thành cầm phổ. Lão nhân gia ngài cầm nghệ cao siêu, ta cố gắng lắm cũng chỉ học được hai, ba phần.”

Trình Vọng Khê vốn là muốn tùy tiện đàn một khúc rồi kiếm cớ chuồn đi uống rượu cùng lão hữu kia.

Nếu Cẩm Triêu đã nói vậy, y cũng chỉ có thể khách khí: “Vậy được, tiểu thư, mời đàn.”

Cẩm Triêu trầm ổn tinh thần. Vốn dĩ Tử Hư tiên sinh dạy nàng một thủ khúc tiếng đàn cổ điển kỳ ảo, lại vô cùng uyển chuyển, hàm ý sâu xa. Dù là Trình Vọng Khê không muốn nghe nhưng nghe được cũng phải giật nảy mình. Cầm nghệ của Tử Hư tiên sinh quả nhiên tài tình, thủ khúc này chính là ông ta viết, không sai…Nay Cố Cẩm Triêu có thể đàn ra ý tứ trong đó, cũng không tính là quá ngu dốt.

Cẩm Triêu đàn xong một khúc, liền bảo Thái Phù kéo rèm lên, nhàn nhạt mở miệng; “Tiên sinh vừa nghe xong ta đàn một lần, không biết có thể đánh lại không?”

Trình Vọng Khê nhíu mày lại: “Cô đây là ý gì? Cô đặt mành ở giữa, ngay cả cô gảy thế nào, vỗ dây ra sao ta cũng không thấy, làm sao có thể đánh lại đây?” Trong lòng y vô cùng bất mãn, cảm thấy Cố Cẩm Triêu đang lấy Tử Hư lão tiên sinh ra làm nhục mình.

Cẩm Triêu ồ lên một tiếng: “Nếu ngài biết thả mành xuống không nhìn thấy không thể đánh, tại sao ngài vẫn dùng cách đó để dạy ta? Ta không học được liền nói ta ngu dốt. Vậy ngài cao minh, cách một lớp rèm, ngài đánh được ư?”

Trình Vọng Khê sửng sốt một chút, khi tỉnh táo lại liền nổi giận: “Nhưng ta là sư phụ của cô, cô lại dám nói những lời bất kính đó với ta?”

Cẩm Triêu cười cười, đáp: “Ngài dạy ta ra nghề mới được coi là sư phụ của ta. Nhưng ngài ở Cố gia lại chẳng dạy ta cái gì, sao có thể tính là sư phụ của ta đây. Coi như ngài đến đánh đàn cho ta thưởng lãm, ngài ở Cố gia ăn không uống không lâu như vậy, chúng ta đã sòng phẳng từ lâu mới phải.”

Vẻ mặt Trình Vọng Khê biến sắc, lúc đỏ lúc trắng, tức giận chỉ mặt Cẩm Triêu: “Cô… cô thực sự là…Cố gia các ngươi đúng là khinh người quá đáng…”

Người đọc sách thánh hiền chính là như thế, động chút là mắng người. Không chỉ mắng người, hắn còn giảng giải đạo lý tới lúc lưỡi hắn thắt nút lại với nhau mới thôi.

Thái Phù và Thanh Bồ đứng ở một bên, trên khóe miệng đều ẩn hiện ý cười. Cẩm Triêu bình thản nâng chum trà lên, còn cố tình dặn dò Thái Phù: “Tiên sinh nóng như vậy còn không mau đưa tiên sinh ra ngoài hóng mát!”

Thái Phù liền liên tục vâng dạ. Trình Vọng Khê đứng lên hừ lạnh với Cẩm Triêu: “Không cần! Đại tiểu thư thiên tư phi phàm, ta thật sự không dạy được. Cáo từ!” Sau đó liền phất tay áo quay người bỏ đi.

Cẩm Triêu dặn dò Thái Phù: “Đi tới chỗ phụ thân ta, nói rõ mọi chuyện, bảo người đừng ngăn cản y.”

Thái Phù nhanh nhẹn lĩnh mệnh đi ngay.

Trình Vọng Khê trở lại ngoại viện liền bắt đầu thu dọn hòm xiểng tư trang, lão nho sinh kia cũng bận bịu theo lời y thu dọn đồ đạc, ngạc nhiên cùng bất đắc dĩ hỏi y: “Đệ sao vậy, ở chỗ này chẳng phải rất tốt sao?”

Trình Vọng Khê tức giận tới mức nghẹn lời: “Quả thực khinh người quá đáng! Thật sự là không thể ở nổi nữa!”

Nếu Trình Vọng Khê mà đi, ông ta chắc chắn lại phải cuốn gói bỏ đi cùng y, chẳng còn hi vọng có thể tiếp tục tá túc ở Cố gia nữa. Nghĩ tới đó, lão nho sinh đành bất đắc dĩ thu dọn đồ đạc, lại quay ra khỏi y: “Vậy đệ muốn đi đâu?”

Trình Vọng Khê sửng sốt một chốc. Vừa rồi lửa giận bốc cao nhất thời không suy nghĩ, y vốn nghĩ tin mình muốn bỏ đi vừa truyền ra ngoài, nhất định Cố Lang sẽ tới ngăn cản, đồng thời trách cứ nữ nhi của ông. Ai ngờ y vừa mới bỏ đi, tên gia nhân hầu hạ bên cạnh hắn cũng một đi không trở lại.

Cố Lang này thì khách khí, còn con gái của ông quá cao ngạo ương bướng, lại còn không hiểu lí lẽ! Trình Vọng Khê nghĩ tới đây liền tức giận, kéo lão nho sinh đi về phía cổng chính Cố phủ. Dọc đường, gia nhân, ngay cả bà tử quét sân cũng không nhìn, không nói, không ra tay ngăn cản y, quả thực kỳ lạ.

Chờ y đi tới cửa lớn liền có người bước ra. Trình Vọng Khê nhận ra đây chính là Lý quản sự bên người Cố Đức Chiêu. Y thở phào nhẹ nhõm. Nếu cứ không kèn không trống mà không ra khỏi Cố gia y cũng không nỡ, may là vẫn có kẻ tới ngăn cản y. Chẳng ai ngờ Lý quản sự lại cười híp mắt nói: “Trình Vọng Khê tiên sinh, lão gia dặn dò tôi tới gặp ngài còn đặc biệt nói ngài là có việc phải đi, chúng tôi không được ngăn cản, nhưng nhất định không được mang đồ của Cố gia đi.”

Trình Vọng Khê tỉnh mộng, đây không phải là đến cản y ư?

Y lạnh lùng nhìn Lý quản sự nói: “Ông nói cho đúng, ta lấy thứ gì của Cố gia nhà các ông?”

Lý quản sự tiếp tục cười nói: “Ba ngày trước ngài nói muốn một bức cổ họa, lão gia nhà ta liền bỏ ra bốn trăm lượng mua lại, còn một thanh mài mực bằng ngọc quý, lư cổ ba chân…”

Lý quản sự càng nói, sắc mặt Trình Vọng Khê càng khó coi. Những thứ này đều là hàng cực phẩm y tỉ mỉ chọn lựa. Được, không cho y lấy thì thôi, y muốn xem những kẻ này có kết cục đẹp đẽ như thế nào! Trình Vọng Khê liền vứt lại một cái hòm, miệng nói dứt khoát: “Những thứ đồ tầm thường này ta không cần”.

Y kéo lão nho sinh ra khỏi cổng, bị ánh nắng mặt trời chiếu vào mới tỉnh táo hơn một chút. Trên người y không có tiền, mấy chục lượng bạc mang theo người đều ở trong cái hòm vừa rồi ném lại trước mặt Lý quản sự, y không muốn quay lại lấy.

Lão nho sinh chỉ có thể nói: “Ta đang làm sư gia cho Đào gia bên sông Hương, hay là đệ cùng ta về đó?”

Trình Vọng Khê có hơi bất mãn: “Đào gia đó cũng chỉ là một cử nhân, vậy mà kiêu căng hống hách khiến người ta khinh bỉ. Ta không muốn…” Y nghĩ lại tình cảnh của mình hiện giờ, lại nhìn lão nho sinh đang tỏ vẻ bất đắc dĩ, liền nuốt nửa câu sau ngược lại.

Thái Phù đem kể lại chuyện Trình Vọng Khê bị Lý quản sự đuổi ra khỏi phủ, chúng nha đầu đều cười vang cả nhà. Cẩm Triêu nghĩ chuyện này cũng rất tốt với Trình Vọng Khê, để cho y thức tỉnh, thôi cái suy nghĩ rằng tất cả mọi người đều mắc nợ y. Lúc này Vũ Trúc đi qua cửa Môn Hạm tiến vào, nhỏ giọng thưa với Cẩm Triêu: “Đại tiểu thư, Tú Cừ muốn gặp người, hiện đang ở bên ngoài.”

Các vết thương của Tú Cừ đều đã khép miệng, bây giờ đã có thể đi lại trong sân viện Thanh Đồng. Đây là lần đầu tiên Cẩm Triêu tới thăm nàng ấy. Tú Cừ bị bệnh lâu như vậy, so với lúc trướcthì người càng ngày càng gầy, mặt vàng như nghệ. Nàng ấy mặc áo cánh mỏng màu xanh, trông vô cùng yếu ớt.

Tú Cừ hành lễ với Cẩm Triêu, nói: “Nô tỳ muốn cầu xin đại tiểu thư tác thành cho nô tỳ một việc. Nô tỳ cam tâm tình nguyện ở lại viện Thanh Đồng vẩy nước, quét nhà, giặt quần áo, chỉ cần tiểu thư không đuổi nô tỳ đi. Cả người nô tỳ bây giờ chỗ nào cũng toàn là vết thương, ra khỏi phủ chỉ có nước đi lấy chồng.”

Cẩm Triêu dìu nàng ấy đứng dậy, nói: “Sức khỏe của em chưa hoàn toàn bình phục, mau đứng lên.” Lại hỏi nàng ấy “Em thành ra như vậy cũng một phần do ta, không hận ta ư?”

Tú Cừ cười, lắc đầu: “Nô tỳ còn nhỏ, nhưng cũng phân rõ được trắng đen thị phi. Hại em ra nông nỗi này là Tống di nương, người không hề cố ý. Huống hồ người còn cứu tính mạng nô tỳ.” Nàng ấy nói tới đây liền hạ giọng, “Nô tỳ từ nhỏ đã không cha không mẹ, một cái mạng nhỏ chẳng ai cần, cứ coi như lúc chết cũng không ai đau lòng… Chỉ cầu đại tiểu thư cho nô tỳ có miếng cơm, nô tỳ vẫn muốn được hầu hạ đại tiểu thư.”

Cẩm Triêu thở dài, người Tú Cừ đầy sẹo như thế, sau này thả nàng ấy ra phủ lấy chồng thì cũng không được.

Nàng cười, vỗ tay Tú Cừ: “Vậy em đến chỗ ta làm đi. Bây giờ có hai tiểu nha đầu mới vào làm, Thái Phù vì quản các nàng ấy mà phân tâm nên cạnh ta cũng đang thiếu người.”