Lương Trần Mỹ Cẩm

Chương 64: Chứng thực

Cẩm Triêu trở lại Thanh Đồng viện tìm Vũ Trúc, thấy nàng ấy vẫn ngồi trên đôn đá dưới giàn nho nghỉ ngơi, đôi mắt tràn đầy cảm xúc mong chờ nhìn một chùm nho xanh căng mọng trên đầu.

Cẩm Triêu gọi nàng ấy đến, hỏi:

“Sắp tới sinh thần phụ thân, công việc không biết đã chuẩn bị kĩ càng chưa? Chi bằng em theo ta qua đó nhìn một chút, thuận tiện cũng tìm xem có kẻ nào giống tên gia nhân tư thông với Ngọc Hương lần trướcc em trông thấy không?”

Vũ Trúc liền cảm thấy kì lạ:

“Tiểu thư, không phải người không biết, nô tì chưa từng rời khỏi Thanh Đồng viện, thực sự là không biết một ai trong phủ, những công việc trọng đại cũng không hề thông thuộc.”

Cẩm Triêu cười, chỉ nói:

“Gặp mặt thì sẽ nhận ra thôi.”

Nàng thay một chiếc váy vân mây Như Ý màu xanh ngọc cùng giầy vải đế bồi, mang theo Vũ Trúc, đằng sau còn có Từ mụ mụ và Thanh Bồ. Từ mụ mụ không hiểu Cẩm Triêu muốn làm gì, liền đánh giá Vũ Trúc một chút. Tiểu nha đầu này chỉ khoảng 11, 12 tuổi, mặt tròn, nhìn chung cũng không có vẻ là người quá thông minh lanh lợi, nhưng đôi mắt đúng là vô cùng linh hoạt.

Thanh Bồ lặng yên không lên tiếng. Trong lòng nàng ấy đã sớm hiểu Cẩm Triêu muốn làm gì. Đại tiểu thư đưa Vũ Trúc đi cùng chính là muốn tìm kẻ tư thông với Ngọc Hương. Nếu như việc phu nhân bị hạ độc có liên quan tới hắn thì ắt hẳn việc bên trong thuốc của phu nhân có đại hoàng chắc chắn là do Tống di nương làm.

Sinh thần của Cố lão gia được chuẩn bị ở ngoại viện phía Nam phủ, vượt qua Thùy Hoa môn, không quá nửa phút đi bộ liền tới nơi.

Ngày thường, những công việc như vậy thường do một quản sự trong Cố gia đảm nhận chủ trì, coi sóc. Quản sự này họ Tôn, trước làm thương nhân buôn lá trà, sau đó làm ăn thua lỗ liền tới Cố gia làm quản sự, được phụ thân nàng vô cùng coi trọng.

Tôn quản sự mặc áo chùng dài màu thạch anh, nhìn thấy nàng, tinh thần liền vô cùng tốt.

“Đại tiểu thư đến đây, quả là việc hiếm có. Mười ngày nữa là sinh thần lão gia rồi, mà nô tài mới đang chuẩn bị danh sách khách mời và lên thực đơn…”

Tôn quản sự cười, nói chuyện với Cẩm Triêu một hồi, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng kì lạ, đại tiểu thư từ trước đến giờ đều không lưu tâm với việc trong phủ, huống chi là sinh thần lão gia còn khoảng mười ngày nữa mới tới. Chuyện báo cáo công việc này mặc dù có liên quan đến nội viện, nhưng cũng do Tống di nương quản lí, tại sao lần này đại tiểu thư lại tự mình đến chỗ y để kiểm tra?

Cẩm Triêu ngồi xuống ghế thái sư, cũng cười nói:

“Ta chỉ thay mẫu thân đến xem qua một chút. Mẫu thân tuy trong người mang bệnh nhưng lại rất quan tâm đến sinh thần của phụ thân. Đúng rồi, ta còn muốn thay mẫu thân hỏi một chút, dược liệu mẫu thân dùng đã hết rồi, bao giờ Liễu đại phu mới tiếp tục đưa đến?”

Tôn quản sự thầm oán trong lòng, hôm nay nàng vừa tìm Liễu đại phu đến phủ, tại sao không trực tiếp hỏi ta? Nhưng trên mặt y vẫn nở nụ cười ôn hòa:

“Việc này tôi cũng không biết, Lục La chuyên quản việc này, để tôi gọi hắn đến gặp người…”

Nói xong liền đi ra hậu viện gọi người.

Vũ Trúc nhìn xung quanh một vòng, nói nhỏ với Cẩm Triêu:

“Tiểu thư, chỗ này nô tì không biết một ai cả…”

Cẩm Triêu không nói, chỉ cười, chờ Lục La vén mành đi vào. Đầu tiên hắn hành lễ với Cẩm Triêu, còn thưa:

“Bẩm đại tiểu thư, Liễu đại phu luôn đưa thuốc hai lần một tháng, một lần đầu tháng, một lần giữa tháng, sợ rằng phải mấy ngày nữa mới có thuốc mới.”

Vũ Trúc nhìn tên gia nhân đứng dưới, trợn mắt há mồm.

Cẩm Triêu liếc mắt nhìn qua vẻ mặt của Vũ Trúc, trong lòng liền hiểu ra, chờ Tôn quản sự trở ra, nàng liền cáo từ, chuẩn bị rời khỏi:

“Ông nói với Tống di nương một tiếng rằng ta hôm nay sẽ tới hỏi bà ấy chuyện thuốc của mẫu thân.”

Nàng vừa ra khỏi đó, Vũ Trúc liền vội vã bước theo sau:

“Tiểu thư, chính là kẻ đó. Chính là hắn, kẻ đã tư thông với Ngọc Hương! Làm sao người biết hắn?”

Cẩm Triêu lạnh lùng lên tiếng:

“Hắn không ở cùng nơi với Ngọc Hương, đương nhiên có thể nhởn nhơ hành động rồi.”

Quả không ngoài dự đoán của nàng, Tống di nương này chính là cấu kết trong ngoài muốn hại mẫu thân nàng.

Lá gan bà ta cũng to thật, vì muốn vị trí chính thất mà ngay cả loại thủ đoạn độc ác như vậy cũng dùng tới.

Từ mụ mụ vội vàng lôi Thanh Bồ ra một góc, liên tục truy hỏi nàng đầu đuôi câu chuyện. Thanh Bồ liền kể tất cả những gì Vũ Trúc nhìn thấy cho Từ mụ mụ nghe, Từ mụ mụ liền hết sức kinh ngạc:

“Tuy biết rằng phu nhân và Tống di nương không thuận hòa, nhưng tôi cũng không ngờ được bà ta lại độc ác tới nỗi muốn hại chết phu nhân! Thật sự là quá ác độc! Đại tiểu thư, chuyện này phải xử trí ra sao?”

Cẩm Triêu trầm mặc. Nếu nàng không tận mắt nhìn thấy Tống di nương bày mưu đặt kế cho tên La Lục kia thêm dược vào, chắc chắn bà ta sẽ không thừa nhận.

Nếu nói chuyện này với phụ thân, trong tay nàng không có lấy một chứng cứ nào, bằng vào tài ăn nói của Tống di nương có khi còn đổ toàn bộ sự việc lên đầu nàng, trách nàng vu oan giá họa vô cớ cho bà ta. Vũ Trúc làm thế nào mà nhìn thấy Ngọc Hương lén lút gặp Lục La? Hơn nữa Vũ Trúc lại là người của nàng, phụ thân nàng sao có thể tin tưởng Vũ Trúc? Còn nữa, mẫu thân đã uống đại hoàng hơn nửa năm, tại sao lại để đến giờ mới phát hiện ra?

Phụ thân tuy rằng giận dữ với Cố Lan, song đối với Tống di nương vẫn vô cùng tin tưởng, chí ít là còn tin giao cho bà ta việc quản lí công việc trong phủ. Chỉ riêng việc đó cũng đủ để thấy phụ thân vẫn còn nhớ đến tình cũ với bà ta.

Cẩm Triêu suy nghĩ một chút, liền sai người bọc chỗ đại hoàng lấy được từ chỗ mẫu thân, sau đó mang nó đến Lâm Yên tạ.

Tôn quản sự vừa mới rời khỏi Lâm Yên tạ.

Tống di nương quản lý công việc trong phủ nên Tôn quản sự đối với bà ta vô cùng kính trọng, truyền chuyện Cẩm Triêu dặn dò lại không thiếu một chữ. Tống di nương vô cùng kinh ngạc, chờ ông ta đi mới nhỏ giọng nói chuyện với Xảo Vi:

“Thật không ngờ đại hoàng trong thuốc lại bị đại tiểu thư phát hiện…”

Xảo Vi bất an, hỏi:

“Di nương, liệu đại tiểu thư có nói chuyện này với lão gia không?”

Tống di nương đăm chiêu, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu:

“Nàng ta không ngu tới vậy đâu…”

Từ khi Kỷ thị bị bệnh một tháng, bà ta liền bắt đầu hạ đại hoàng vào trong dược thiện của Kỷ Thị. Nếu không phải Cố Cẩm Triêu phát hiện ra thì chắc chắn Kỷ thị sẽ vì uống quá nhiều đại hoàng mà chết. Việc này từ đầu đến cuối đều là do Ngọc Hương chuyển lời tới Lục La, mà Ngọc Hương thì tuyệt đối trung thành với bà ta, không có chuyện nàng ta hé răng dù chỉ là nửa chữ.

Cố Cẩm Triêu không có chứng cứ, chắc chắn sẽ không dám đến chỗ Cố Đức Chiêu tố cáo.

Tiểu nha đầu trước cửa thông báo:

“Di nương, đại tiểu thư đang giận dữ đi đến chỗ chúng ta, ngay cả các mụ mụ cũng không cản nổi nàng.”

Tống Diệu Hoa chỉnh lại vạt áo, cười lạnh:

“Cản nàng ta làm cái gì, mau mời nàng ta tới phòng khách đi.”

Cẩm Triêu ở bên ngoài nghe thấy giọng Tống Diệu Hoa liền đi nhanh dọc theo hành lang tới, nha đầu kia liền nhìn nàng lắp bắp nói:

“Đại tiểu thư, di nương mời người tới phòng khách gặp mặt…”

“Cút ngay! Ngay cả đại tiểu thư mà ngươi cũng dám chặn ư?” Thái Phù lên giọng quát lớn, nha đầu kia liền sợ hãi tới mức không dám lên tiếng.

Cẩm Triêu đẩy bức hoành phi Tuế Hàn Tam Hữu màu lá trúc ra, giận dữ tiến về phía Tây Phòng. Tây Phòng không có bình phong chắn giữa, Tống di nương đang ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn về phía nàng.

“Không ngờ đại tiểu thư lại đích thân tới tìm ta!” Tống di nương cười, dặn dò Xảo Vi bê đôn gỗ tới chỗ nàng.

Cẩm Triêu đi tới trước mặt bà ta, nhớ tới lúc nãy trên đường bắt gặp Tôn quản sự đi ngược lại, bộ dáng vô cùng vội vã, liền nhíu mày cười:

“Di nương đúng là rất bình tĩnh, ngay cả sự việc bại lộ cũng vẫn ung dung tự tại, không một chút sợ hãi, nếu như Lan tỉ nhi có một phần phong thái của bà thì sự việc ngày ấy cũng không đến nỗi thê thảm!”

Sắc mặt Tống di nương cứng đờ, sau đó lại nhanh chóng tỏ ra nghi hoặc hỏi:

“Đại tiểu thư nói gì? Sao ta nghe không hiểu?”

“Bà xem chuyện tốt của bà đi.” Cẩm Triêu ném khăn thêu bọc kín tới trước mặt Tống di nương.

Tống di nương liếc mắt, thấy ở góc hở của khăn lộ ra một dúm đại hoàng thì liền nhất thời cứng người, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy, ngước lên lại thấy Cẩm Triêu cười lạnh lẽo mới miễn cưỡng nói:

“Đây là vật gì? Chuyện đại tiểu thư nói ta càng không hiểu, nếu người tới tìm ta để nói chuyện thì xin ngồi xuống từ từ nói, còn nếu không phải thì mời người đi cho.”

Đúng lúc Xảo Vi bê ghế tới, Cẩm Triêu liền cười, nói:

“Ta đương nhiên là tới tìm di nương để nói chuyện, bằng không ta cũng không muốn bước vào nơi này.”

Nàng lại không vội, ngồi xuống ghế rồi tiếp tục nói:

“Nha hoàn Ngọc Hương của di nương hôm nay lén lút đến hòn giả sơn bên cạnh Thùy Hoa môn tư thông với gia nhân trong phủ. Nha đầu của ta vừa hay đi ngang qua liền nhìn thấy hai người đó tình chàng ý thϊếp sâu đậm, thật là khiến ta nghi ngờ. Hôm nay ta cũng mang nha đầu kia tới. Di nương, người đoán xem? Kẻ tư thông với Ngọc Hương lại chính là Lục La, kẻ phụ trách chuyện mua thuốc của mẫu thân ta!”

Nàng hít một hơi dài, lại nói:

“Vừa hay hôm nay ta phát hiện trong thuốc của mẫu thân có đại hoàng, loại dược này tính hàn, mẫu thân ta tuyệt đối không thể dùng. Bà thử nói xem đại hoàng này làm sao có trong thuốc? Chẳng phải là do bà vọng tưởng bản thân trở thành chính thất, Lan tỷ trở thành đích nữ, mới dụng mưu bỏ nó vào thuốc ư?”

Sắc mặt Tống di nương hơi thay đổi.

Tống di nương cho rằng Cố Cẩm Triêu phát hiện ra đại hoàng mới chỉ suy đoán đó là do bà ta gây ra. Song xem biểu hiện hôm nay của nàng thì ắt hẳn trong lòng đã chắc chắn. Ngọc Hương luôn hẹn Lục La trong rừng trúc, làm sao nha đầu của nàng ta lại đi ngang qua mà phát hiện ra được? Phải chăng Cố Cẩm Triêu vẫn luôn phái người theo dõi Lâm Yên tạ?

Tống Diệu Hoa ổn định lại tinh thần trong nháy mắt, cười lạnh nói:

“Đại tiểu thư nói trắng là trắng, nói đen là đen, người tùy tiện chỉ một nha đầu, nói nàng ta phát hiện ra nha đầu của ta tư thông với Lục La, chẳng phải ta chỉ có thể nhận hay sao? Ngài cũng quá khinh thường ta rồi. Bây giờ ta nói nha đầu bên cạnh ta nhìn thấy Thanh Bồ tư thông với gia nhân khác, chẳng lẽ người cũng định tội, đánh đuổi nàng ta ra khỏi phủ?”

Vũ Trúc nghe xong liền phẫn nộ nói:

“Di nương làm sao có thể nói như vậy? Ta chính mắt thấy Ngọc Hương lén gặp mặt Lục La ở rừng trúc, sao bà có thể nói Thanh Bồ tỉ tỉ như vậy! Nhất định chính bà đã xúi giục Ngọc Hương hại phu nhân, nếu không trong thuốc của phu nhân làm sao có đại hoàng?”

Tống Diệu Hoa lạnh lùng nhìn nàng một cái:

“Ả nha đầu này thật sự không có quy củ gì cả, chỉ sợ là do đại tiểu thư dạy dỗ không nghiêm. Hôm nay để ta giúp người dạy lại ả! Xảo Vi, đánh ả cho ta!”

Đúng khi Xảo Vi tiến lên, giơ tay định tát, Thanh Bồ đứng bên cạnh liền ngay lập tức túm tay ả, ả muốn rút tay về liền bị Thanh Bồ nắm chặt đến không động đậy được, sắc mặt vô cùng khó coi. Nàng ta không nghĩ Thanh Bồ lại khỏe như vậy, mới chỉ nắm một cái đã làm cho cổ tay nàng ta đau đớn.

Vũ Trúc không nói tiếp, lùi về phía sau Cẩm Triêu. Cẩm Triêu an ủi nàng, lạnh lùng nhìn Tống Diệu Hoa:

“Nha đầu của ta không đến lượt Di nương giáo huấn! Chẳng nhẽ di nương đã quên mình là thân phận gì, không còn tôn ti nữa sao?”

Tống di nương dù có lợi hại tới đâu thì cũng chỉ là phận thϊếp, Cố Cẩm Triêu lại là đích trưởng nữ, bà ta làm sao có quyền giáo huấn nha đầu trước mặt nàng?

Nhìn mặt Cố Cẩm Triêu lạnh như băng, còn Thanh Bồ đứng yên bất động, trong lòng Tống Diệu Hoa cảm thấy trào lên nỗi uất ức không kìm chế được. Trước kia Cố Cẩm Triêu chưa bao giờ ỷ vào thân phận mà làm mưa làm gió, khiến bà ta sơ suất. Chẳng ngờ hôm nay nàng lại lấy tôn ti ra ép mình.

Tống di nương chậm rãi quỳ xuống, hành lễ với Cẩm Triêu rồi nói:

“Đại tiểu thư thứ lỗi, là lỗi của ta. Có điều người lại dùng tôn ti ép ta nhận việc ta không làm, tàn nhẫn vu oan giá họa vào đầu ta. Ta chăm sóc phu nhân luôn tận tâm tận lực, phu nhân đối với ta cũng vô cùng tốt, sao ta có thể hại phu nhân? Người nên xem xét lại thì hơn.”

Vũ Trúc và Thái Phù nhìn thấy vẻ mặt oan khuất của bà ta, ngón tay cũng run rẩy, vô cùng giận dữ.