Sau Khi Tiểu Ác Linh Bị Tà Ma Chăn Nuôi

Chương 13

U Tiểu Dạ không biết đã bao lâu mình không cảm nhận được ánh nắng gần gũi như vậy, cái miệng đen sì từ từ nở nụ cười.

Đồng thời, sự cảm kích đối với đại tà ma cũng càng sâu đậm hơn.

Cậu bỗng nhiên rất muốn tặng lại cho đại tà ma một thứ gì đó, để ngài ấy cũng có được niềm vui như mình khi nhận được quà.

Nhưng cậu chỉ là một tiểu ác linh vừa yếu và nghèo, không có bất kỳ bảo vật quý giá nào, chỉ một xô nước thôi cũng đã có thể đựng gọn tất cả tài sản của cậu.

U Tiểu Dạ suy nghĩ nên tặng gì cho đại tà ma để ngài ấy cũng cảm thấy vui vẻ, suy nghĩ mải mê, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất là nghiêm túc.

Bỗng nhiên, trong đầu cậu lóe lên hình ảnh những dây thường xuân khô cằn xấu xí trên tường nhà đại tà ma, cậu đặt mình vào vị trí của đại tà ma, tưởng tượng nếu tường nhà mình cũng khó coi như vậy, tâm trạng chắc chắn không thể duy trì sự vui vẻ lâu dài được.

Huống chi, trên người đại tà ma còn quấn quanh nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy.

Ánh mắt U Tiểu Dạ rơi vào những bông hoa dại xinh đẹp nở rộ dưới ánh nắng mặt trời, chúng ngậm lấy giọt sương óng ánh, mọc giữa những bụi cỏ dại ở hai bên đường, hoa dại có sức sống mạnh mẽ, nở rộ rất nhanh, mỗi bông đều rất đẹp đẽ và rực rỡ.

Đầu óc tiểu ác linh lóe một tia sáng, vì nhà đại tà ma xấu xí, nên việc tặng ngài ấy một số đồ trang trí có lẽ là một lựa chọn không tồi!

Cậu tự khen ngợi sự thông minh của mình trong lòng, sau đó nhẹ nhàng bay lượn trên đồng cỏ để lựa chọn những bông hoa tươi đẹp nhất.

Tiểu ác linh mờ ảo lơ lửng trên bãi cỏ dù đã vào mùa thu nhưng vẫn xanh tươi mơn mởn, nghiêm túc lựa chọn những bông hoa đẹp nhất trong khu vực này.

Một bông, hai bông… Hoa tươi trong tay tiểu ác linh rất nhanh đã trở thành một bó lớn, tiểu ác linh thấy nếu hái thêm thì mình sẽ không thể cầm nổi nữa, lúc này mới dừng lại, một tay nhỏ tròn giữ chiếc ô đen, tay kia cầm một bó hoa lớn bay trở về bên cạnh ngôi nhà mới.

Cậu lấy đi những chiếc lá khô phủ trên xô đỏ, đặt bó hoa lớn vào trong xô, tiểu ác linh đang định chui vào xô để ngủ bù, nhưng nhìn bó hoa trải ra dường như không đẹp như khi được bó lại, U Tiểu Dạ không khỏi cảm thấy không hài lòng với hình thức của món quà này.

Cậu rất nhanh đã nghĩ ra cách là có thể đặt hoa vào lọ.

Cân nhắc đến việc nhà của đại tà ma không có lọ hoa, U Tiểu Dạ cảm thấy trách nhiệm tìm kiếm lọ hoa này vẫn nên đặt lên vai mình.

Tiểu ác linh bắt đầu tìm kiếm từng tấc một khu vực xung quanh, hy vọng tìm thấy những thứ như bình nước bị loài người bỏ đi, lấy rửa sạch rồi trang trí lại một phen coi như lọ hoa.

Tiểu ác linh cầm ô bận rộn cả buổi, cuối cùng tìm thấy một chiếc bình thủy tinh xinh xắn có khắc hoa văn phù điêu tinh xảo ở một góc, có lẽ trước đây là hộp đựng mỹ phẩm nào đó, nhỏ xíu, chỉ bằng một nửa U Tiểu Dạ.

U Tiểu Dạ cố sức ôm chiếc bình thủy tinh đến bên dòng suối, tỉ mỉ làm sạch chiếc bình, sau đó đổ vào đó nửa bình nước suối trong veo, từ tốn cắm từng bông hoa tươi đã hái vào bình.

Chiếc bình thủy tinh khắc hoa văn phù điêu dưới ánh nắng mặt trời phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, làm cho hoa càng trở nên mềm mại, tiểu ác linh bay quanh chiếc bình hoa một vòng, ngắm nghía vẻ đẹp của nó từ mọi phía, cuối cùng hài lòng đặt nó cạnh ngôi nhà mới của mình, dự định đợi đến tối đi kiếm ăn xong sẽ mang món quà này đi tặng.

Sau khi bận rộn xong những việc này, U Tiểu Dạ cảm thấy rất có thành tựu.

Ban ngày U Tiểu Dạ thường úp ngược xô nước để che chắn ánh nắng, mặc dù an toàn nhưng không thông khí, khiến linh cảm thấy rất ngột ngạt.

Bây giờ có ô đen nhỏ rồi, cậu quyết định thử dùng nó để che chắn, cậu đặt lá khoai môn trước đây dùng để che nắng sang một bên, bung chiếc ô đen nhỏ che trên miệng xô đang nằm ngang.

Chiếc ô đen nhỏ che chắn kín mít ánh nắng muốn xuyên qua xô nước, có thể nói là hoàn hảo.

U Tiểu Dạ vui mừng, cái miệng đen sì nở một nụ cười to.