Sau Khi Tiểu Ác Linh Bị Tà Ma Chăn Nuôi

Chương 12.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tiểu ác linh, bàn tay tái nhợt của hắn mở ra, linh lực đen kịt đậm đặc từ từ đông lại và di chuyển quanh lòng bàn tay của đại tà ma, cuối cùng biến thành một chiếc ô nhỏ màu đen tuyền, ngón tay thon dài nhẹ nhàng búng một cái, chiếc ô nhỏ từ lòng bàn tay hắn bay đến trước mặt U Tiểu Dạ.

U Tiểu Dạ vẫn còn hơi ngơ ngác, nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe đầy vẻ hoang mang: "?"

"Che chiếc ô này, thiên sư sẽ không nhận ra sự tồn tại của ngươi, ánh nắng mặt trời cũng không thể làm tổn thương ngươi." Giọng điệu đại tà ma bình thản giải thích cho cậu.

"Đây, đây là tặng cho tôi sao?" U Tiểu Dạ không dám tin hỏi, đôi mắt tròn xoe không khỏi mở to thêm vài phần.

"Không phải ngươi nói muốn đến chỗ thiên sư để đánh cấp tình báo sao, mang theo nó sẽ thuận tiện hơn." Đại - không coi thiên sư ra gì - tà ma nói như vậy.

U Tiểu Dạ ôm lấy chiếc ô nhỏ cao bằng một linh như cậu, hai bàn tay tròn xoe âu yếm vuốt ve mặt ô.

Khuôn mặt tròn trịa của cậu hiện lên hai đám mây hồng nhỏ, hân hoan nói: "Cảm ơn quà của ngài, lần này tôi nhất định sẽ nghe lén cẩn thận, tuyệt đối không ngủ gật nữa!"

Đây là món quà ra dáng ra hình nhất mà cậu nhận được sau nhiều năm như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, thỉnh thoảng cậu cũng nhận được vài món quà, nhưng mỗi lần đều là ba mẹ nuôi tuỳ ý ném cho cậu chiếc xe đồ chơi mà em trai đã chơi chán hoặc là hộp bút chì đã hỏng, nói là quà, không bằng nói là sự qua loa còn hợp lý hơn.

Thế nhưng vừa rồi, chiếc ô nhỏ mà đại tà ma tặng cho cậu là hoàn toàn mới, còn được thiết kế chế tác đặc biệt theo kích thước của cậu!

Tiểu ác linh liên tục cảm ơn đại tà ma, dù đã chào tạm biệt với đại tà ma rồi bước ra khỏi cửa lớn, niềm vui trong lòng cậu vẫn chưa thể lắng xuống được.

Cậu cảm thấy hạnh phúc chưa từng có, ngay khi cánh cửa nặng nề phía sau vừa đóng lại, cậu đã không kiềm chế được mở chiếc ô nhỏ ra, che nó đi qua đi lại trên con đường yên tĩnh, mắt không rời chiếc ô nhỏ màu đen của mình, đôi mắt tròn tròn đen láy của cậu sáng lấp lánh.

Trong phòng khách, nhìn theo bóng lưng U Tiểu Dạ biến mất ngoài cửa, sương đen đang bao quanh người đàn ông tuấn tú lập tức tản ra như trút được gánh nặng.

Hắn tựa vào ghế sofa, mím môi vươn ngón tay tái nhợt xoa xoa giữa mày, có hơi hối hận về hành động vừa rồi.

Rõ ràng nên để cho ác linh nhỏ yếu kia đừng đến gần nơi này nữa.

Sao hết lần này tới lần khác lại nói thành lần sau ngươi lại đến

....

U Tiểu Dạ nhận được chiếc ô đen nhỏ mà cảm thấy vui vẻ đến không chịu được, đến nỗi cả vết thương trên mép váy cũng không còn thấy đau nữa, vui vẻ lướt về phía ngôi nhà mới.

Vì đã dành quá nhiều thời gian trên đường để ngắm nhìn ô đen nhỏ nên U Tiểu Dạ còn chưa kịp trở về nhà thì ông mặt trời cũng đã tận tâm chuẩn bị đi làm, ló ra một chút ánh sáng yếu ớt từ đường chân trời tối đen, nhuộm đường chân trời thành sắc hồng rực rỡ xinh đẹp, sau đó tiếp tục trèo lên theo đường chân trời, nhuộm đầy ráng mây.

U Tiểu Dạ không khỏi hối hận về hành động lãng phí thời gian trên đường của mình, lo lắng giơ chiếc ô đen nhỏ lên để chắn ánh nắng, không để ý đến vết thương trên mép váy nữa, bồn chồn tăng tốc bước chân tiến về phía trước.

Khi còn là người, U Tiểu Dạ đã từng che ô rất nhiều lần, nhưng không có lần nào thực sự không bị ánh nắng mặt trời hay mưa rơi vào.

Nhưng bây giờ cậu đã không còn là người nữa, bất kỳ một tia nắng nào lọt qua kẽ hở chiếu vào người cậu đều sẽ để lại vết thương lớn trên cơ thể yếu ớt lạnh như băng của cậu.

Mép váy đong đưa kéo theo vết thương, U Tiểu Dạ đau đớn nhăn nhăn đôi mắt đậu, nhưng tốc độ tiến về phía trước không hề chậm lại mảy may.

Nhưng dù có vội vàng thế nào, cuối cùng vẫn không kịp.

Trong lúc không ai hay biết, mặt trời cũng đã trèo lên từ dưới đường chân trời, lên đến giữa vòm trời, chiếu sáng cả thế giới trở nên sáng tỏ và ấm áp.

Ánh nắng vàng rực rỡ từ bốn phía tám hướng chiếu tới, U Tiểu Dạ cố gắng dùng chiếc ô đen nhỏ để chống đỡ, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên đưa chiếc ô về hướng nào.

U Tiểu Dạ tuyệt vọng nhìn ánh nắng rực rỡ, từ từ nhắm mắt lại.

Cậu không chờ đến cảm giác nắng cháy như dự đoán.

Mở mắt ra, U Tiểu Dạ ngạc nhiên phát hiện, những tia nắng vàng rực rỡ kia căn bản là không thể chiếu vào phần dưới ô đen nhỏ, dưới chiếc ô là một không gian hình tròn hoàn chỉnh, ánh nắng không thể xuyên qua, U Tiểu Dạ chỉ cần đứng dưới chiếc ô đen nhỏ thì sẽ không cần phải lo lắng ánh nắng sẽ làm tổn thương mình nữa.