Tiểu ác linh cười nằm trên thành xô, gối đầu lên chiếc gối nhỏ mềm mại có hoa văn, miệng đen nhánh mở to, ngáp một cái thật lớn, buồn ngủ đến nỗi đôi mắt đậu còn chảy ra một giọt nước mắt.
Bởi vì hôm nay vận động quá nhiều, U Tiểu Dạ vừa ngáp xong, thậm chí còn chưa kịp lau đi giọt nước mắt ở khoé mắt thì cả linh hồn cũng đã ngủ thϊếp đi.
Vì hôm nay chiếc xô không được úp ngược, nên U Tiểu Dạ có thể ngửi thấy mùi thơm của cỏ cây truyền đến từ bên ngoài chiếc ô đen nhỏ, đồng thời cũng cảm nhận được làn gió mùa thu được ánh nắng mặt trời làm nóng ấm áp và dễ chịu, trong môi trường thích hợp cho linh như vậy, U Tiểu Dạ ngủ một giấc ngon chưa từng có.
Khi tỉnh dậy lần nữa, U Tiểu Dạ là bị đói tỉnh, cậu sờ vào cái bụng nhỏ dẹp lép của mình, không thể không lại bắt đầu chạy đôn chạy đáo vì “kế sinh nhai”.
Để tránh bị động vật nhỏ đến “gây sự”, U Tiểu Dạ úp ngược chiếc xô đỏ để che hoa lại rồi mới bắt đầu lên kế hoạch cho hành trình ngày hôm nay.
Trước tiên đến nơi đông người tìm kiếm con mồi, sau khi “ăn cơm” thành công thì cậu sẽ trở về nhà lấy hoa đem tặng cho đại tà ma.
Mặc dù hôm nay vẫn có khả năng lớn là không thể ăn cơm thành công, nhưng sau khi lên kế hoạch, U Tiểu Dạ vẫn bày tỏ ước mơ đẹp đẽ của mình — Hôm nay cậu muốn ăn một hơi ba bữa!
Thời tiết lúc chạng vạng tối đặc biệt nóng nực, mây đen cuồn cuộn đen nghịt trên bầu trời.
U Tiểu Dạ cân nhắc đến vấn đề thời tiết, nên quyết định mang theo chiếc ô đen nhỏ để che mưa, lại nghĩ nếu trời không mưa mình sẽ phải dành một tay để cầm ô, thế là quyết định tận dụng một chút trí tuệ của thân là một người lao động.
Cậu tìm một số cỏ khô có độ đàn hồi tốt, rồi dùng đôi tay nhỏ nhắn xoa nắn chúng, sau đó đan thành một sợi dây cỏ đủ lực để chịu được trọng lượng của chiếc ô đen nhỏ, kế tiếp cố định hai đầu sợi dây cỏ vào cán ô và đỉnh ô, sau đó đeo ô trên lưng như con người đeo vợt cầu lông, linh thể mềm mại như thạch của cậu bị sợi dây cỏ siết ra một dấu vết mờ mờ.
U Tiểu Dạ thành công giải phóng đôi tay, lơ lửng lướt đến phố xá kiếm ăn.
Mặc dù bây giờ ngày nào U Tiểu Dạ cũng ra đường kiếm ăn, nhưng khi còn là con người, cậu thực sự rất bài xích đường phố.