Vào được Diệp Phủ. Tiểu Vũ rất vui. Dù cho Diệp phu nhân có chút không vừa ý với cậu nhưng cũng đủ làm cậu cảm thấy hài lòng. So với việc thiếu ăn thiếu mặc, phải chịu đói chịu khát ngoài đường thì việc người ta không vừa ý thật ra chỉ là chuyện cỏn con. Dù cho có như thế nào thì đối với Phong Vũ thì nơi đây mới là nhà của cậu. Còn có....... Yên tiểu thư nữa. Cô chưa từng xem thường cậu gia cảnh bần hàn, ngược lại còn chơi đùa, đi học cùng cậu, xem cậu luyện võ.
.............................................................................
* Chín năm sau...
Hôm nay là sinh thần thứ mười lăm của Diệp Yên, độ tuổi đẹp nhất của đời người con gái. Cả Diệp phủ đều vui vẻ, tất bật tổ chức yến tiệc. Vừa tan học, Yên Tử cùng với Phong Vũ không vội về nhà mà lại cùng nhau đi đến cấm địa của bọn họ. Ở đây cả hai người mặc sức vui vẻ, cười đùa mà không sợ ai phát hiện. Đó là một cái lều nhỏ được dựng trên đồi. Bây giờ, Tiểu Vũ và Tiểu Yên cùng ngồi lặng lẽ ngắm bầu trời. Phong Vũ lên tiếng: "Sinh thần vui vẻ, tiểu thư!"
Nói đoạn, cậu rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm ngọc,đính hoa mai màu trắng nhụy đỏ, đưa cho Diệp Yên. Cô nhận lấy cây trâm, mỉm cười nói: "Đa tạ Tiểu Vũ ca ca ! Nó thật đẹp, huynh có thể giúp ta cài nó lên tóc không?"
Cậu cũng mỉm cười, trả lời: "Được chứ!"
Nói rồi, cậu cài cây trâm ngọc đó lên tóc Tiểu Yên. Cô bé quay sang, cười hỏi: "Có đẹp không?"
Cậu nói: "Rất đẹp!"
Cô bé nghe xong liền cười thích thú. Phong Vũ thì nhìn nụ cười hạnh phúc ấy cũng bất giác cười theo. Lúc đó, cậu vẫn chưa đủ trưởng thành và nhận thức, nhưng cậu biết rõ nhiệm vụ của mình. Đó là bảo vệ và làm cho Tiểu Yên luôn mỉm cười. Cậu rất thích nụ cười đó. Giống như con thiêu thân trót say ánh đèn.
Khi trời đã về chiều, hai người mới lon ton trở về nhà. Diệp phu nhân vội vàng đi ra, kéo Diệp Yên lại, trách mắng Phong Vũ: "Cái tên tiểu tử chết tiệt này, sao ngươi chưa có sự cho phép của ta mà dám đưa tiểu thư đi chơi đến giờ này mới về hả?"
Cô bé nghe thấy mẹ mắng ca ca của mình nặng lời như vậy, tức giận nói: "Mẫu thân! Con là người đòi huynh ấy dẫn đi chơi, không phải là lỗi của huynh ấy. Hơn nữa, tên của huynh ấy là Phong Vũ, người không được gọi là tiểu tử!"
Diệp phu nhân lại càng đanh mặt lại, quất vào mông Diệp Yên một cái, quát: "Ở đây có chỗ cho con nói sao?" -"Tên tiểu tử này khá lắm, đem ngươi về đã không được tích sự gì, còn dạy hư con ta. Nay lại vì bảo vệ một tên ăn xin rách rưới như ngươi mà nó dám cãi lại cả mẫu thân của nó. May cho ngươi, hôm nay có thái tử điện hạ đến dự yến tiệc. Qua sự việc ngày hôm nay, xem ta xử ngươi thế nào."
Nói rồi bà kéo Tiểu Yên đi tắm rửa, bỏ mặc Phong Vũ đứng như trời trồng trước cửa.
Một lúc sau, yến tiệc bắt đầu. Kèn trống, nhảy múa, hát hò linh đình. Bỗng một lúc sau, từ cửa chính vọng lại tiếng rao vang vọng, uy nghiêm: "Thái Tử đại giá quang lâm!"
Sau tiếng rao ấy, tất cả mọi người từ lớn đến nhỏ đều vội vàng đứng dậy, nghiêm trang chắp tay hành lễ, đồng thanh nói: "Cung nghênh Thái Tử giá đáo!"
Sau đó cánh cổng mở ra, dẫn đầu là một người khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Mặc áo bào đen thêu Kỳ Lân, mai nạm ngọc, hài gắn vàng, bước đi đầy uy nghiêm đến ngay giữa trung tâm. Theo sau là một tốp cung nữ, thái giám đi theo hầu hạ. Đến nơi. Người đó nói: "Miễn lễ!"
Chúng quan dự yến cũng đồng loạt cúi đầu, nói: "Tạ điện hạ!" Sau đó ai nấy đều ngồi xuống chỗ của mình. Thái Tử thì thượng toạ ở nơi trung tâm. Yến Tiệc bắt đầu......