Yên Tử, Hẹn Gặp Lại!

Chương 1: Người khác gọi ta là Tiểu Tử!

Vấn thiên tình ái là chi ?

Mà sao ta vẫn lụy bi vì tình.....

Đã từng đi qua biển lớn, cũng đã từng lên núi cao.....nhưng sao chàng trai đó vẫn không thể quên được nữ tử mình yêu, tại sao lại cứ khắc cốt ghi tâm như vậy? Tại sao lại đau khổ và dằn vặt như vậy ? Và tại sao chàng lại yêu nàng nhiều đến vậy ?

Chuyện phải kể từ lúc hai người tình cờ gặp nhau trong phủ nhà nàng. Chàng là đứa trẻ không cha không mẹ, tên cũng chẳng có, làm một đứa trẻ lang thang nghèo đói, được cha nàng nhặt về cưu mang . Còn nàng là đứa con gái độc nhất của Diệp Gia, một vị quan lớn của triều đình, tên là Diệp Yên, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, dung mạo xinh đẹp, đơn thuần, không hề kiêu ngạo, hống hách như những vị tiểu thư, công tử nhà giàu khác. Cũng nhờ tính cách đó mà nàng được Diệp lão gia hết mực cưng chiều, kẻ hầu người hạ yêu mến.

Lúc chàng vừa bước chân đến cửa của Diệp phủ, ngay lập tức đã chú ý đến một cô bé hoạt bát, hòa đồng. Cô bé ấy mặc một bộ y phục rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến chàng bất chợt nhìn lại bộ y phục rách nát trên người mình. Chợt cô bé ấy chạy đến hỏi: "Tiểu ca ca, huynh tên là gì? Ta là Tiểu Yên. Năm nay ta sáu tuổi. Còn huynh thì sao? Huynh có muốn chơi cùng ta không?"

Cậu lúc đó tựa hồ như tìm thấy một tia khoái lạc, vui vẻ mỉm cười, nhưng rồi nụ cười trên môi lại nhanh chóng vụt tắt buồn buồn đáp: "Ta... Không có tên! Bọn họ thường gọi ta là Tiểu Tử. Ta lớn hơn muội hai tuổi. Gặp được muội, lại được chiếu cố mà ở lại Diệp phủ, ta rất vui. Ta hứa sẽ thay mặt lão gia chăm sóc muội thật tốt, không để muội phải chịu bất cứ uỷ khuất nào!"

Sau khi nghe xong những gì cậu nói, lòng Tiểu Yên có chút buồn nhưng vẫn gật đầu, nhoẻn miệng cười, nói: "Tên của huynh thật xấu, ai lại tên Tiểu Tử, huynh phải đặt một cái tên mới đi thôi !"

Cậu nghe xong thì cũng cảm thấy có lý, thế là hỏi lại: "Muội có thể đặt tên giúp ta được không?" Lúc này nụ cười trên môi của nàng lại càng tươi, nụ cười khiến chàng khắc cốt ghi tâm suốt đời, suy nghĩ một hồi, cô nói: "Hay là thế này đi, từ nay sẽ gọi huynh là Phong Vũ, Phong trong Phong Hoa, Vũ trong Vũ Bão , mong huynh sau này rèn luyện thật tốt, trở thành anh hùng giỏi nhất thiên hạ!"Cậu bé nở nụ cười ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc, nói: "Được, tên của ta từ nay sẽ là Phong Vũ, ta sẽ mạnh nhất thiên hạ, bảo vệ muội khỏi những kẻ xấu xa, luôn luôn làm muội cười!"

Cả hai đang chuyện trò vui vẻ thì đột hiên có tiếng của một người phụ nữ truyền đến: "Tiểu Yên, đến giờ dùng thiện rồi, đừng ham chơi nữa!"

Cô bé thưa một tiếng rồi tạm biệt chàng và chạy đi. Cậu thì vẫn đứng chôn chân ở đó, trong đầu liên tục lặp lại hai chữ "Phong Vũ"........

"Vậy là từ nay, ta có tên rồi. Tên ta là Phong Vũ, không phải "Tiểu Tử!""