Bây giờ trời đã sẫm tối. Vũ công, nhạc công cứ ra vào hết tốp này đến tốp khác. Quà tặng cho Diệp Yên thì nhiều vô số kể: Nào là trâm cài, nào là vải lụa, xiêm y, khăn choàng, điểm tâm, vòng ngọc, hài thêu,.... Tất cả đều là những món vô cùng quý hiếm khó tìm nhưng đối với cô mà nói, món quà quý giá nhất chỉ có thể là món quà do đích thân người quan trọng nhất tặng. Dù có là một chiếc trâm hoa nhưng nó lại chứa đựng tất cả tâm tư của người tặng. Hơn nữa, người đó lại thật lòng thật dạ muốn bảo vệ cô, làm cô cười... Nghĩ đến đây, cô bất giác nắm chặt chiếc trâm hoa mai như thể sợ nếu buông ra thì nó sẽ vì thế mà biến mất... Trong buổi tiệc, Diệp Yên được xếp ngồi trên bàn riêng được đặt gần sát Thái Tử. Được chúng quan tặng quần áo, trang sức nhiều vô số kể nhưng cô bé vẫn cảm thấy không vui vì chuyện của mình và Phong Vũ ban chiều. Nói đến Phong Vũ, vì là hộ vệ của Diệp Yên nên cậu được phép đứng phía sau cô, hai người lại vui vẻ trò chuyện.
Xem nhạc được một chốc, Diệp Yên lại quay ra phía sau, hỏi: " Hay là huynh lên đây ngồi cùng ta đi, chỗ của ta còn rất rộng, ngồi đây xem dễ hơn!"
Phong Vũ cũng rất muốn, chân nhấc lên toan bước lên chỗ của Diệp Yên. Nhưng khi nhớ đến địa vị thấp hèn của mình thì cậu bỗng nhiên khựng lại. Đáp khẽ: "Tiểu Thư! Ta chỉ là một kẻ hầu, không được phép ngang hàng với chủ. Huống hồ lại đây là yến tiệc dành riêng cho muội. Lại còn có Thái Tử, quả thực là không nên!"
Diệp Yên nghe thấy thế thì cũng không đòi hỏi nữa. Nhưng chỉ một lúc sau, cô lại quay xuống hỏi Phong Vũ: "Tiểu Vũ ca ca! Huynh có muốn ăn gì không? Đồ ăn ta có rất nhiều, hay là huynh ăn cùng ta đi! Đứng lâu như vậy khẳng định là rất đói!"
Lần này, cậu không chần chừ nữa, mặc dù thèm đến nhỏ dãi nhưng vẫn rất quy củ đáp lại: " Tiểu Thư! Ta là người hầu, không được phép ngang hàng với chủ nhân. Người cứ dùng bữa đi, không cần lo cho ta!"
Cuộc trò chuyện của hai người đã làm Thái Tử ngồi bên cạnh chú ý. Hắn nhìn sang, dùng giọng điệu khinh thường, nói: "Hay cho hai chữ "Người Hầu"! Tiểu thư của ngươi cũng lo lắng cho ngươi nhiều thật đấy. Dù có tỏ ra cứng rắn đến đâu thì cũng chỉ là một con chó không biết nghe lời. Còn định làm cóc ghẻ mà muốn dụ dỗ rồi ăn thịt thiên nga hay sao?"
Phong Vũ mặc dù tức giận. Nhưng vì danh dự của Diệp gia nên cũng chỉ yên lặng nhẫn nhịn. Còn Tiểu Yên khi thấy Tiểu Vũ ca ca của mình bị ức hϊếp thì lại đáp trả: "Mong Thái Tử cẩn trọng lời nói. Dù huynh ấy có là con cóc ghẻ hay là con chó thì cũng là người của Diệp gia. Không cần người ngoài quản, cũng không cần quản chuyện của người ngoài. Dù ngài quyền cao chức trọng cũng không thể sỉ nhục người khác. Ngài sau này sẽ là một bậc Đế Vương, không thể tùy tiện chửi mắng con dân của chính mình là cái này cái kia được . Mong ngài cân nhắc lại lời nói của tiểu nữ!"
Tên Thái Tử nghe xong thì đen mặt lại, dùng giọng điệu sắc lạnh hỏi: "Ngươi đây là muốn dạy đời bổn thái tử ta hay sao?"
Diệp Yên cũng cứng cỏi đáp trả: "Tiểu nữ không dám! Chỉ là Tiểu nữ không muốn người của mình bị chà đạp mà lại không dám phản kháng. Nếu lời nói của Tiểu nữ làm cho Ngài phật lòng thì tiểu nữ xin chịu tội. Nhưng Ngài không được phép sỉ nhục huynh ấy!"
Phong Vũ bị thái độ của hai người làm cho kinh sợ, vội đi lên can ngăn Tiểu Yên lại rồi cúi đầu, chắp tay hành lễ nói: "Thái Tử! Ngài quả thực là nói không sai, lời của tiểu thư chỉ là lời nói bốc đồng. Nếu Ngài vẫn muốn phạt. Xin hãy phạt ta. Ta xin chịu mọi sự trừng phạt của Ngài thay cho tiểu thư!"