Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 31

Lúc này Giản Minh Chu tỉnh lại cảm thấy mình đang tựa vào một chỗ rất thoải mái.

Chỗ anh tựa người vào truyền ra cảm giác ấm áp, còn có mùi hương sữa tắm nhàn nhạt. Trong lúc mơ màng anh vô thức xoa một chút, lại dùng má cọ cọ vào.

Bên dưới đột nhiên căng thẳng.

“...” Ý thức anh mới nhanh chóng thanh tỉnh hơn chút.

Giản Minh Chu vừa mở mắt, liền thấy bản thân đang tựa vào vai Tạ Cảnh, trán áp vào hõm vai cậu. Mà đối phương thì đang yên tĩnh cụp mắt dùng một tay lướt điện thoại.

Tim anh hẫng một nhịp! Sờ soạng chống tay ngồi thẳng dậy.

Đợi đã, sao...tại sao lại như vậy?

Anh dựa vào người Tạ Cảnh ngủ mất á? Hơn nữa, vừa xong có phải anh còn xoa một chút...

“Chú nhỏ.” Giọng nói của cậu kéo anh khỏi dòng suy nghĩ.

Màn hình điện thoại bị tắt đi, Tạ Cảnh quay người lại, biểu cảm tự nhiên còn mang theo nụ cười như có như không.

“Ngủ đủ rồi sao?”

Giản Minh Chu ổn định biểu tình, nín thở: “Không tệ.”

Tạ Cảnh dừng ánh mắt lại hai giây, sau đó lại thoải mái tựa người vào sô pha, đôi vai rộng được ánh đèn chiếu vào.

“Nếu còn buồn ngủ, có thể lại ngủ thêm chút nữa.”

Cậu nói lại ngủ thêm chút, nhưng nghe vào giống như nói có thể dựa vào người cậu ngủ thêm lúc nữa.

Trong đầu Giản Minh Chu tưởng tượng một chút, rồi lại nhanh chóng dập tắt suy nghĩ ấy.

Anh nhìn biểu cảm tự nhiên khi nói câu này của Tạ Cảnh, thật giống như không hề có ý tứ gì khác, trong lòng không khỏi cảm thán: Tạ Cảnh quả nhiên rất thẳng, cũng không nghĩ lung tung.

Anh bình tĩnh lại nói, “Không cần, tôi đã tỉnh táo rồi.”

Tạ Cảnh “Ừ” nói, sau đó đứng dậy.

“Vậy thu dọn chút rồi đi ăn cơm.”

Cậu nói rồi nhặt chiếc khăn lông đã gần khô lên. Đôi vai chuyển động mở ra khép lại, ở khoảng cách gần thế này có thể cảm nhận được từng lớp cơ bắp bị che phủ dưới lớp áo thun.

Giản Minh Chu nhìn rồi nói, “Có phải khiến vai cậu bị mỏi không?”

“Ừ, có một chút.”

“...”

Không khách sáo tí nào.

Giản Minh Chu vươn tay, “Vậy để tôi bóp giúp cậu.”

Vừa chạm vào viền áo thun, đôi vai đột nhiên co lại và rất nhanh thoát khỏi tay của anh.

Tạ Cảnh quay người lại cười nói, “Đùa thôi mà, này nhằm nhò gì chứ.”

Giản Minh Chu: ...Sinh viên thể dục có khác.

Được rồi.

Hamburger mua về đã nguội từ lâu.

Giản Minh Chu hâm nóng lại rồi hai người ngồi ở bàn ăn bắt đầu ăn tối.

Tạ Cảnh ăn trông rất ngon miệng. Kể cả là loại đồ ăn nhanh này cũng có thể ăn như thể là đồ đắt tiền.

Giản Minh Chu vừa gặm bánh vừa nhìn cậu.

Tay cũng lớn, một tay có thể dễ dàng cầm bánh…

Anh đang mải nhìn, người đối mặt đột nhiên nhướng mi nhìn qua.

Ánh mắt chạm nhau, Tạ Cảnh mở miệng nói, “Chú nhỏ, chú đang nhìn gì thế?”

Giản Minh Chu còn chưa đáp, tầm mắt đối phương đã chuyển xuống dưới.

Tạ Cảnh trông thấy một miếng cà chua rơi ra, tận tâm nhắc nhở, “Rau sống của chú rơi ra ngoài rồi kìa.”

“...” Giản Minh Chu.

Anh quay qua cắn một miếng, “Cảm ơn,”

---

Qua giữa tháng, lượng công việc tồn đọng giảm đã đi đáng kể. Hai ngày nay Giản Minh Chu cuối cùng cũng thong thả hơn một chút.

Anh còn chưa nghĩ xong cuối tuần định làm gì, Hà Tập đã vui vẻ gửi tin nhắn tới.

[Hà Tập]: Anh Minh Chu! Cuối tuần này là sinh nhật em, tổ chức sinh nhật tại nhà, anh có muốn cùng Tạ Cảnh tới chơi không?

[Hà Tập]: [Biểu cảm mặt cười tỏa nắng]

Tiệc sinh nhật vào thứ bảy.

Giản Minh Chu tính thời gian vẫn còn kịp mua quà sinh nhật, liền trả lời lại, “Được rồi.”

Buổi tối Tạ Cảnh tập huấn trở về.

Giản Minh Chu đang uống nước bên cạnh máy lọc, nghe thấy tiếng đóng cửa liền thò đầu ra, “Tiểu Cảnh, cuối tuần Hà Tập tổ chức tiệc sinh nhật à?”

Tạ Cảnh đang tựa người vào tường thay giày, nghe vậy thì nhìn qua, “Ừ, cậu ấy đã nhắn tin riêng cho chú rồi hả?”

“Nhắn rồi, nói mời rất nhiều bạn bè.”

Giản Minh Chu hít một hơi nói, “Còn có em gái cậu ấy nữa.”