Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 30

Buzz… Điện thoại ngay lúc này rung lên một hồi.

Tạ Cảnh lấy nó ra xem, là Giản Minh Chu gửi tin nhắn tới.

[Minh Chu]: Tiểu Cảnh, tối có về ăn cơm không?- 0 -

Sợi dây thắt chặt trong lòng cậu cuối cùng cũng được nới lỏng ra chút, cậu duỗi ngón tay gõ gõ trên màn hình điện thoại: Chú nhỏ, tối nay ăn cái gì?

[Minh Chu]: Bánh mì nướng, salad cà chua và bắp cải, gà viên chiên, khoai tây chiên, sữa đậu đỏ.

Tạ Cảnh, “ ...”

[Cảnh]: Không phải chỉ là hamburger thôi sao?

Sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia là một mảnh yên tĩnh đến đáng sợ.

Bên cửa sổ kính sát đất của biệt thự im ắng một hồi, sau đó đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích.

Ngay lập tức thân ảnh cao lớn từ sô pha đứng lên.

Tạ Cảnh vừa cụp mắt trả lời tin nhắn vừa nói với người hầu đứng bên cạnh, “Không cần chuẩn bị cơm tối nữa đâu.”

Wechat “xiuuuu” một tiếng phát đi tin nhắn----

[Cảnh]: Chú nhỏ, giúp tôi chuẩn bị một phần nha.

-

Buổi tối khi Tạ Cảnh về tới đã hơn sáu giờ.

Bên ngoài trời đã tối dần, trong phòng khách tỏa ra ánh đèn rực rỡ, Giản Minh Chu đang ngồi trên sô pha viết gì đó.

Anh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn, trông thấy Tạ Cảnh đang kéo hành lý từ huyền quan đi vào.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào lông mày của cậu, nhìn có chút trầm mặc hơn so với ngày thường, nhưng tâm tình dường như không tệ lắm.

“Hôm qua cậu nói sẽ không về, tôi còn tưởng cậu tính ở lại nhà ăn cơm.”

“Làm phiền chú rồi sao?” Tạ Cảnh kéo hành lý vào.

“Không có.” Ngón tay Giản Minh Chu gõ gõ trên bàn phím, trên mặt có cảm giác dịu dàng rất chân thực “Cậu nói muốn về ăn cơm cùng nhau, tôi còn rất vui ấy chứ.”

Tạ Cảnh dừng lại nhìn anh, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ban ngày khi ở nhà.

Một lúc sau, cậu nhẹ nhàng “Ừ’’ đáp lại.

Giản Minh Chu gõ xong từ cuối cùng, vui vẻ dịu giọng nói, “Vậy thì tôi có thể mua rất nhiều phần thứ hai với nửa giá rồi.”

“...” Tạ Cảnh.

Bên cạnh sô pha yên tĩnh một hồi.

Giản Minh Chu quay đầu lại, Tạ Cảnh và anh đối mặt hai giây, sau cùng cậu mấp máy môi nói, “Tôi đi tắm trước.”

Anh gật đầu: “Được.”

Tạ Cảnh đặt hành lý xuống rồi lấy đồ đi tắm.

Giản Minh Chu vẫn ngồi trên sô pha xử lý công việc, anh cùng với người phụ trách triển lãm đã làm việc với nhau cả một ngày để chỉnh sửa lại phương án.

Bây giờ anh lại đang giúp một tác giả truyện tranh đang flop xây dựng cốt truyện.

Đầu óc hoạt động quá độ dẫn tới âm ỉ đau.

Giản Minh Chu hít một hơi, xoa giữa trán.

Tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm phía sau truyền tới khiến cơn buồn ngủ ập đến. Anh cuối cùng không nâng nổi mí mắt, tạm thời gập máy tính lại, tựa vào sô pha mà nhắm mắt.

Chỉ một lát thôi, Tạ Cảnh tắm xong sẽ gọi anh dậy.

......

Khi cửa phòng tắm mở ra, trong phòng khách yên tĩnh không một tiếng động.

Hơi nước ấm nóng hòa vào trong không khí, Tạ Cảnh đã thay sang một cái áo thun đen, khăn lông ẩm được vắt trên đầu vai.

Trên sô pha có một người nằm quay mặt về hướng khác, lộ ra mỗi đỉnh đầu với tóc.

Tạ Cảnh kéo khăn, gọi một tiếng: “Chú nhỏ?”

Phía trước không có động tĩnh, cậu đi tới, lông mi mỏng dài trên mi mắt anh, sống mũi phản chiếu ánh sáng ấm áp, đầu vai nhẹ nhàng nâng hạ theo nhịp hơi thở.

Tạ Cảnh chống một tay lên, ghế sô pha lập tức lún xuống một chút.

Đúng lúc cậu muốn cúi xuống gọi người dậy, người kia vì sô pha lún xuống mà bị nghiêng qua dựa vào vai cậu.

Không hề báo trước.

Hô hấp Tạ Cảnh nhất thời đình trệ, khăn lông cứ thế trượt khỏi đầu vai rơi xuống sàn.