Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 29

Xử lý công việc xong xuôi, Giản Minh Chu về nhà muộn hơn mọi khi một chút. Kết quả là vừa tới cửa liền thấy Tạ Cảnh đang thu dọn hành lý.

Anh khựng lại một chút, “Tiểu Cảnh?”

Tạ Cảnh đang ngồi xổm trước vali hành lý, duỗi cánh tay đặt trên đầu gối.

Tư thế này của cậu càng lộ rõ chân tay dài với các khớp rõ ràng. Cậu nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, “Chú nhỏ, mai tôi phải về nhà một chuyến.”

Giản Minh Chu đóng cửa lại, nhìn vẻ mặt cậu có vẻ nhà không xảy ra chuyện gì, “Sao thế?”

“Trời nóng rồi, về nhà đổi vài bộ quần áo khác.”

“Buổi tối có về ăn cơm không?”

Tạ Cảnh cụp mắt nhìn hành lý, giống như có chút nghĩ ngợi, “Chắc là không.”

.....

Sáng hôm sau Tạ Cảnh đã ra khỏi cửa.

Nhà cậu ở thành phố bên cạnh, phải mất hơn hai tiếng ngồi ô tô mới tới nơi.

Khi về tới nhà đã là gần trưa.

Xe taxi chầm chậm dừng lại bên cạnh một căn biệt thự trang trọng, phía sau bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận là căn biệt thự ba tầng riêng tư.

Tạ Cảnh nhấc hành lý xuống xe, người hầu vui mừng ra đón cậu:

“Thiếu gia Tiểu Cảnh về rồi!”

Cậu “ừ’’ một tiếng, “Bố mẹ tôi đâu?”

“Lâm tổng và Tạ tổng ra ngoài có việc, không ở nhà.”

Tạ Cảnh không ngạc nhiên lắm, cậu gật đầu rồi đi thẳng vào phòng ngủ trong biệt thự để đổi hành lý.

Sau khi cậu thu dọn hành lý xong xuôi, bên ngoài truyền tới tiếng đỗ xe.

Cửa lớn rất nhanh được mở ra, một người đẹp cao ráo, thần thái xuất chúng bước vào.

Trên người mặc một bộ vest, đi giày cao gót, trong phong thái toát ra khí chất sắc sảo đầy bản lĩnh.

Ánh mắt Tạ Cảnh quét qua đó, gọi một tiếng, “Mẹ.”

Tạ Tích Vân có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hỏi gì, đi vào phòng khách nói, “Ăn cơm thôi.”

Gia đình bọn họ có thói quen không nói chuyện khi ăn.

Cho tới tận lúc ăn xong bữa cơm, Tạ Tích Vân lau miệng rồi mới nói chuyện, “Sao lại về rồi?”

“Về lấy quần áo.”

“Tập huấn thế nào rồi?”

“Cũng ổn.”

“Nghe nói con ở bên nhà bạn của cậu con...”

Tạ Cảnh dừng lại một chút, mà một giây sau đó điện thoại Tạ Tích Vân đổ chuông, cắt đứt cuộc trò chuyện vừa rồi. Bà nhấc máy nói hai câu, rất nhanh liền tắt máy đứng dậy.

“Mẹ còn có việc, phải đến công ty trước đây.”

Tạ Cảnh đã sớm quen với chuyện này, chỉ đáp “vâng” một tiếng.

Tạ Tích Vân nhìn cậu, dừng lại muốn nói gì đó. Tạ Cảnh ngẩng đầu, cười như không có gì.

“Mẹ bận đi, lần sau lại nói chuyện.”

“...Vậy có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”

Tạ Tích Vân bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi.

Bộ đồ ăn trên bàn nhẹ nhàng va vào nhau vang lên tiếng “lách cách”, Tạ Cảnh buông bát đũa xuống, biểu cảm không đổi mà đứng dậy đi về phòng khách. Căn phòng rộng lớn thế nhưng lại yên tĩnh và trống trải.

Cậu ngồi trên ghế lười cạnh cửa sổ, nhìn mặt hồ phản quang lấp lánh bên ngoài.

Hôm nay cậu xin nghỉ tập huấn, nên không cần vội vã trở lại.

Cả một buổi chiều ngồi bên cửa sổ không làm gì, mãi cho tới khi người hầu hỏi cậu về bữa tối, Tạ Cảnh mới ý thức được bây giờ đã là bốn giờ chiều.

“Thiếu gia Tiểu Cảnh, theo thực đơn dinh dưỡng, bữa tối hôm nay gồm có thịt bò Angus hầm với khoai tây Noirmoutier, như vậy có được không?”

“.....”

Tạ Cảnh nghe mà đau đầu, “Có thứ khác không?”

Người hầu cung kính nói: “Vậy đổi thành thịt bò Chianina hầm khoai tây Bonnotte thì sao ạ?”

Miệng Tạ Cảnh giật giật: Thế chẳng phải vẫn là khoai tây hầm thịt bò sao?

Người hầu vẫn dùng vẻ mặt mười năm như một đứng đợi phía trước.

Tạ Cảnh có chút mệt mỏi, cậu nhìn ra ánh nắng chói chang bên ngoài, đột nhiên có ý nghĩ muốn ra ngoài chạy hai vòng.