Sự thật được tiết lộ trong lúc vô tình thì luôn chí mạng.
Trong đầu Giản Minh Chu nảy sinh ra vô số lý do để giải thích rằng tại sao anh lại biết chuyện này.
Anh vừa định mở lời thì lại bị tiếng chuông gió đằng sau làm gián đoạn.
‘Dingling’... Sự chú ý của Hà Tập lập tức biến mất, sau đó ánh mắt cậu ta sáng lên, lớn tiếng gọi, “Chu Húc Dương!”
Không kịp giải thích rồi! ---
Ngàn vạn lời muốn nói ra lại như thủy triều bị rút đi, Giản Minh Chu nắm lấy tay Hà Tập, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nói ngắn gọn dứt khoát:
“Thực ra tôi cũng có một đứa em gái.”
“...”
Hà Tập ngây ra, miệng cũng há ra luôn.
Chu Húc Dương đi tới chỗ hai người, còn cách một đoạn thì thấy Giản Minh Chu nắm lấy tay Hà Tập, không biết đang nói cái gì, nhìn trông rất thân thiết.
Cậu ta theo bản năng nhìn sang Tạ Cảnh, trong lòng lại nhảy ra một câu: Cảnh Cảnh sẽ không để ý đâu~
“Hà Tập, anh Minh Chu.” Chu Húc Dương gọi hai người.
Giản Minh Chu quay qua mới thấy Tạ Cảnh vậy mà cũng tới chung, anh đứng hình hồi lâu.
Tạ Cảnh bắt gặp ánh mắt của anh, “Chú nhỏ.”
“Ừ, Tiểu Cảnh.”
“À, tớ đi thanh toán đã!” Hà Tập kêu lên, quay qua rồi lại đột nhiên dừng lại một chút, ghé vào tai Giản Minh Chu thì thầm, “Chẳng trách anh Minh Chu tự nhiên như vậy..”
“Nói sớm có phải tốt hơn không, về sau em sẽ là đồng minh của anh!”
Cậu ta nói xong liền ôm đống sách chạy ra quầy thanh toán.
Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm: Ngây thơ thật tốt mà...
Anh lại nhìn sang Tạ Cảnh, “Tiểu Cảnh sao cũng tới đây vậy?”
Chu Húc Dương lập tức thêm dầu vào lửa, “Anh Minh Chu, Tạ Cảnh là tới tìm anh đó!”
“?” Giản Minh Chu đánh giá, “...Cậu quên mang chìa khóa à?”
Chu Húc Dương. “.....”
Tạ Cảnh hai tay đút túi quần, “Tiện đường thôi, có thể cùng nhau về.”
Cậu dừng một chút, “Hay là mấy người lại muốn đi dạo thêm tí nữa?”
...Đợi đã.
Sao lại biến thành “mấy’’ người muốn đi dạo thêm tí nữa rồi, ‘‘mấy’’ người là ai? Hà Tập sao?
Giản Minh Chu nói, “Tôi không đi nữa, về nhà thôi.”
Tạ Cảnh liền nói, “Được.”
Không bao lâu, Hà Tập thanh toán xong trở lại, mười mấy cuốn truyện cho vào hai túi, cậu ta ôm một túi, cái còn lại thì vứt cho Chu Húc Dương.
Giản Minh Chu âm thầm quan sát: Ò, ò, ò...
Ánh mắt anh sáng ngời, Tạ Cảnh liếc anh một cái.
Mấy người họ đi ra khỏi hiệu sách, ở bên ngoài cửa chào tạm biệt nhau.
Hà Tập vẫy tay, “Anh Minh Chu, lần sau giới thiệu em gái chúng ta làm quen nhé!”
Cậu ta nói xong rồi kéo theo Chu Húc Dương đầu đầy hỏi chấm cùng nhau rời đi.
Giản Minh Chu, “....”
Sao lại vẫn nhớ chuyện này thế!
Đợi hai người họ đi xa, Tạ Cảnh nhìn lại, “Chú nhỏ, chú còn có em gái hả?”
Giản Minh Chu trịnh trọng gật đầu, “Trên lý thuyết là có.”
“?”
Mùa mưa vừa qua, hai ngày nay trời lại nóng lên.
Một mặt của tòa soạn là tường kính, ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng làm việc, Giản Minh Chu ngồi dưới ánh mặt trời, giống như bị phơi héo vậy.
“Gặp chuyện gì khó khăn hả?” Hạ Diệp lo lắng hỏi thăm.
Giản Minh Chu tiều tụy, “Tôi có thể mượn cậu...”
Hạ Diệp lịch sự mở ví tiền, hào phóng nói, “Bao nhiêu?”
“... Một đứa em gái không?”
“...” Hạ Diệp nhìn anh một cách nghiêm túc. “Anh đang nói chuyện biếи ŧɦái gì vậy?”
Giản Minh Chu không biết giải thích thế nào, mệt mỏi xua tay muốn tạm thời gạt chuyện này sang một bên, “Bỏ đi.”
Gần tới giữa tháng, việc tồn đọng lại càng nhiều thêm.
Dưới trướng anh còn có mấy cái mạng “tó” của cấp dưới đang chờ cứu đây này.