Hạ Diệp khẽ cau mày, có lòng nhắc nhở, “Minh Chu.”
Giản Minh Chu ngẩng đầu, “Gì vậy?”
Hạ Diệp do dự, “Đứa trẻ nhà cậu...”
“Cái gì?” Thiến Thiến đột nhiên ngẩng đầu lên, bút cũng nguệch một nét, “Phó tổng biên tập, anh có con rồi sao? Anh sinh con lúc nào vậy?”
Lời nói ra đến miệng lại nghẹn trở lại.
Giản Minh Chu bình tĩnh chỉnh lại quần áo, “Khi nào cũng sinh không được, xin hãy tôn trọng kết cấu sinh lý của tôi.”
Thiến Thiến ngượng ngùng cúi đầu.
Hạ Diệp đẩy lại kính, nghiêng đầu: Thôi bỏ đi, mình bận lòng làm gì cơ chứ.
-
Buổi tối mặc chiếc áo này trở về nhà, quả nhiên đã thu hút sự chú ý của Tạ Cảnh.
Thiếu niên tay dài chân dài lại đang nằm trên sô pha chơi điện thoại. Nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu lên nhìn hai giây, “Truyện tranh?”
Giản Minh Chu, “Đồng nghiệp vẽ cho.”
“Ồ…” Tạ Cảnh nhìn anh, “Cho nên chú là biên tập viên truyện tranh?”
Cái này hình như cũng chẳng có gì không thể thừa nhận.
Giản Minh Chu dừng một chút rồi gật đầu, “Ừ.”
Tạ Cảnh có chút không ngờ tới nhướng mày. Giản Minh Chu chột dạ bổ sung, “Shounen”
Truyện tranh về hai thiếu niên, sao lại không thể tính là truyện tranh thiếu niên chứ.
Tạ Cảnh mỉm cười, “Đáng tiếc là cháu không thích đọc truyện tranh.”
..........
Sau khi biết Tạ Cảnh không để tâm mấy thứ này, Giản Minh Chu cũng không lại bận tâm vấn đề ‘niên hạ’, ‘dễ thương quá’...này nữa. Đối phương khả năng không biết thật, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi.
Chiều thứ tư, Tạ Cảnh ra ngoài tập huấn.
Giản Minh Chu thu dọn đồ đạc một chút rồi cũng chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay là ngày bày bán sách tập một của thầy Tuyết Doanh - tác giả dưới trướng của anh nên anh dự định sẽ đi xem tình hình tiêu thụ tại mấy cửa hàng sách gần nhà.
Hiệu sách Góc Nhỏ nằm trên phố đi bộ cách nhà không xa.
Đẩy cánh cửa kính treo chuông gió ra, cửa hàng sạch sẽ sáng sủa lập tức hiện ra trước mắt người xem.
Giá sách trong cửa hàng đều được sắp xếp theo từng mục riêng, sách văn học được xếp đối diện truyện tranh đam mỹ. Giản Minh Chu đứng tại giá sách văn học, giả vờ như đang lật sách, nhưng là đang từ xa nhìn người mua sách đam mỹ.
Anh đang đứng đây quan sát, đột nhiên trong tầm nhìn chạm phải một màu sắc quen thuộc: Một chùm lông vàng đang thập thò bên cạnh giá sách, hành vi mờ ám, làm cho người xung quanh để ý.
Giản Minh Chu: …
Đợi đã, đó không phải Hà Tập à?
Lẽ nào cậu nhóc cũng tới mua truyện đam mỹ? Nhưng dáng vẻ lén lén lút lút này trông đáng ngờ quá.
Nhân viên trong tiệm cũng không khỏi dấy lên cảnh giác.
Giản Minh Chu nhìn không nổi nữa, đi qua gọi một tiếng, “Tiểu Tập.”
Anh muốn nói thực ra không cần mờ ám như thế, cứ tự nhiên một chút...
“Á!” Hà Tập nhất thời bị dọa giật nảy, quay đầu hét lớn.
Xung quanh lập tức tập trung ánh mắt lại.
“...” Giản Minh Chu dừng bước, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Sau khi Hà Tập theo phản xạ có điều kiện hét lên, cũng ý thức được có chút không đúng, cậu lấy tay che miệng thăm dò hỏi: “Anh Minh Chu?”
Giản Minh Chu vỗ vỗ cậu ta, “Nói nhỏ thôi.”
“À, à.” Hà Tập trong tay còn đang cầm cuốn truyện tranh đam mỹ, cậu ta vội vàng đỏ mặt giải thích, “Cái này anh đừng hiểu nhầm, không phải em muốn mua đâu. Là mua hộ em gái em thôi...”
Sợ người khác không tin, cậu ta vội mở lịch sử trò chuyện ra, “Anh xem này!”
Giản Minh Chu nhìn một chút, đúng thật là bị em gái nhờ vả.
Trong lòng anh có chút tiếc nuối: Cứ tưởng là có thêm một người giống mình.
Có điều sao hôm nay Chu Húc Dương không đi cùng cậu ta? Bối cảnh “Bị bắt quả tang lén lút đi mua truyện tranh đam mỹ sau lưng bạn thân” kể ra cũng rất thú vị...
“Anh Minh Chu?” Cậu ta thăm dò gọi một tiếng.
Giản Minh Chu bừng tỉnh, “Ừ, sao thế?”
Hà Tập cẩn thận nhìn anh, “Vừa rồi trong một khoảnh khắc, ánh mắt anh giống như sâu không đáy ý...”
Giản Minh Chu dịu dàng bảo, “Cậu nhìn nhầm rồi.”
“...Ồ.”