Tim của Giản Minh Chu bị lời này làm cho giật thót lên một cái, suýt nữa thì không giữ được biểu cảm.
Tạ Cảnh đã nghe thấy rồi!
Anh mím môi rồi quay đầu lại, trên mặt là sự khó hiểu, “Cái gì cơ?”
Lông mi của Tạ Cảnh hơi cụp xuống, cậu nói rất kiên nhẫn, “Chẳng phải vừa nãy hai cô gái kia cứ nhìn chúng ta chằm chằm à? Rồi còn bảo cái gì mà ‘niên hạ’ này... rồi ‘dễ thương quá’ này, không phải à?”
“…’’ Giản Minh Chu, “Thế à.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi ngang qua cột đèn ở bãi đậu xe, nó ‘xì xì’ hai tiếng rồi sáng lên.
Đôi mắt đen láy của Tạ Cảnh cũng đột nhiên sáng lên, trên miệng mang theo nụ cười như có như không, “Chú nhỏ biết cái này có nghĩa là gì không?”
Yết hầu của Giản Minh Chu trượt xuống, cảm thấy tai mình đang nóng lên.
Anh cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh, trong lòng nghĩ có biết cũng không nói cho cậu biết đấy là gì! Lẽ nào muốn anh nói: Niên hạ là công ít tuổi hơn thụ?
Mà thế nào anh lại là thụ chứ!
Giản Minh Chu mắt nhìn phía trước, giải thích: “Chắc là đang bảo cậu là đứa nhỏ dễ thương đó.”
“...” Tạ Cảnh nói thầm, “Nghĩ thế nào cũng thấy không phải ấy.”
Cả hai người cứ thế đi trong im lặng.
Sắc trời hoàng hôn mờ ảo khiến xung quanh trở lên mơ hồ và ái muội.
Tạ Cảnh không nói thêm gì nữa, Giản Minh Chu cũng không biết cậu có tin hay không, anh căng thẳng chờ đợi đối phương hỏi tiếp, lại chỉ nghe giọng điệu thoải mái của người bên cạnh, “Ừ…bỏ đi.”
Tạ Cảnh không để bụng mà chuyển chủ đề khác, “Vừa rồi chú nói, hôm trước công ty của chú thế nào rồi?”
Giản Minh Chu nhìn sắc mặt cậu, biết ý mà tiếp lời: “Ồ, hôm trước chó tuần tra ở tầng dưới công ty tôi cắn nhau với bảo vệ...”
Tạ Cảnh quay đầu: ?
Chủ đề này mặc dù được bỏ qua rồi nhưng trong lòng Giản Minh Chu vẫn nghĩ về nó.
Rối rắm suốt hai ngày, anh cuối cũng không chịu nổi nữa đành hỏi Hạ Diệp, “Có một vấn đề...”
Hạ Diệp đang đánh giá bản thảo, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Cuối tháng là hạn nộp bản thảo, không xin nghỉ được đâu, kì kèo cũng không được. Còn gì nữa không? Hỏi đi.”
“...” Giản Minh Chu, “Tôi muốn hỏi, nếu như có một ngày người bạn cùng giới bên cạnh cậu hỏi cậu “niên thượng”, “trung khuyển”, “công thụ” là gì, cậu sẽ làm thế nào?”
Hạ Diệp ngẩng đầu lên, đẩy gọng kính một cái, “Đương nhiên là giảng giải cặn kẽ cho người ta, giới thiệu tác phẩm cho người đó rồi đẩy họ xuống hố thôi, phải giới thiệu cho kẻ đó mua hết những cuốn sách mà ban biên tập của chúng ta phát hành nữa.”
Giản Minh Chu, “...”
Giản Minh Chu xoa tay, “Thật khó tưởng tượng với tài năng này của cậu mà lại bị khoa Văn học đuổi đi nhỉ.”
Hạ Diệp trong nháy mắt trở nên sắc bén, “Đây là chủ đề cấm kỵ đấy!”
Hai người dùng bút mực đánh tới đánh lui một hồi.
Đúng lúc Giản Minh Chu muốn nói dừng lại, đột nhiên nghe thấy Hạ Diệp hỏi, “Cho nên, là ai hỏi cậu vấn đề này?”, tròng kính lóe lên một cái, “Đứa nhỏ ở chung với cậu đúng không?”
Anh bị đâm trúng tim đen, động tác dừng lại.
Bút mực liền bị tuột nắp ra, mực đen cứ thế văng lên quần áo anh.
Hai người đồng loạt nhìn qua: “Ahhhh!”
Sơ mi trắng bị dính mực rồi thì chỉ có nước vứt đi.
Thiến Thiến tâm huyết dâng trào, muốn vẽ kiệt tác lên trên đấy. Lúc trước cô cũng từng là một họa sĩ vẽ truyện tranh, bởi vì kỹ năng vẽ tranh không tốt, cho nên mới chuyển sang làm biên kịch.
Giản Minh Chu kéo thẳng áo ra tùy ý cô thi triển tài nghệ.
Hạ Diệp ở bên cạnh nhìn một lúc, sau đó ánh mắt lại chuyển sang Giản Minh Chu ở một bên.
Khuôn mặt anh lúc cúi xuống hiền lành, trong sáng, biểu tình rất kiên nhẫn, là kiểu người không làm gì cũng hấp dẫn người khác, thế nhưng về mặt tình cảm thì lại như tờ giấy trắng.
Nghĩ tới trải nghiệm gặp mặt đứa trẻ đó hai lần trước…