Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 24

Cậu im lặng đứng nhìn cảnh hai người họ cười nói vui vẻ trước mặt. Nếu không phải một giây trước cậu đã nhìn thấy Giản Minh Chu đang trộm đồ trong túi của người khác, thì thiếu chút nữa cậu đã cho rằng hai người họ có mối quan hệ rất tốt.

"...Vậy thì không làm chậm trễ nữa. Hẹn gặp lại ở công ty."

Giản Minh Chu nhã nhặn nói tạm biệt, sau đó quay đầu gọi Tạ Cảnh: "Chúng ta đi thôi, Tiểu Cảnh."

Tạ Cảnh: "...Vâng."

Vừa quay người đi được vài bước, sau lưng đã vang lên giọng nói bối rối của Hà Lộ Thần:

"Hả? Mình chỉ lựa được có mấy trái cà chua thôi à?"

Tạ Cảnh:…

Giản Minh Chu: …

Anh mím chặt môi, siết chặt túi, cánh tay đột nhiên bị một bàn tay to giữ lại, nhẹ nhàng kéo về phía trước. Thân hình cao lớn của Tạ Cảnh chắn ở phía sau anh.

Một nụ cười nhẹ rơi xuống từ phía trên đỉnh đầu anh: "Chú, còn không đi mau?”

Lỗ tai Giản Minh Chu hơi nóng lên: "...Ờ."

*

Điều xấu hổ nhất của người lớn có lẽ là bị người khác bắt gặp được lúc mình đang làm ‘chuyện xấu’.

Nhưng bây giờ người chứng kiến lại trở thành đồng phạm.

Giản Minh Chu cảm thấy hình như mình không còn ngại ngần nhiều như thế nữa.

Sau khi an toàn đến phía sau kệ hàng, anh không quên chụp lại túi cà chua căng mọng sáng bóng gửi cho Hạ Diệp.

[Minh Chu]: Tôi đã báo thù cho cậu rồi này. [hình ảnh]

[Tổng biên tập]:???

[Tổng biên tập]: [Cái quái gì thế] [Icon dấu chấm hỏi trên đầu gấu trúc].

Nghĩ tới Tạ Cảnh còn đang chờ ở bên cạnh, Giản Minh Chu cũng không giải thích nhiều với Hạ Diệp, tắt điện thoại và gọi cậu đi đến quầy tiếp theo: “Đi thôi.”

Tạ Cảnh đi theo bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Là người lần trước à?”

Giản Minh Chu nói: “Đúng vậy, anh ta cũng là cấp trên của tôi.”

Tạ Cảnh "Ừm" một tiếng, sau đó không nói gì thêm.

Sau khi mua xong một đống đồ, cả hai đi ra quầy thanh toán.

Khách hàng tụm năm tụm ba đứng xếp thành, Giản Minh Chu vừa quay người lại, bất ngờ phát hiện ra hai nữ sinh trước đó cũng đang xếp hàng phía sau mình.

"..."

Anh chậm rãi quay lại, giả vờ như không có gì xảy ra, đưa hàng hóa cho nhân viên thu ngân kiểm tra và thanh toán.

Bọn họ đã mua rất nhiều thứ, máy tính tiền phía trước cứ tít tít không ngừng.

Tạ Cảnh chờ ở một bên, nói linh tinh: "Hình như đã mua quá nhiều khoai tây rồi. Tối nay nấu một nửa thôi, còn một nửa để ngày mai làm cái khác."

Giản Minh Chu gật đầu: “Vậy ngày mai cậu muốn ăn gì, khoai lang sốt chua ngọt?”

Tạ Cảnh nói: “Mai tôi sẽ nấu.”

“…” Phía sau vang lên tiếng hít sâu.

Lời nói của Giản Minh Chu bị nghẹn lại, anh lập tức im lặng.

Sau khi thanh toán xong, Tạ Cảnh một tay xách hai túi lớn. Trọng lượng nặng nề mơ hồ kéo căng cơ bắp trên cánh tay mịn màng của cậu: "Về thôi?"

Nửa khuôn mặt trẻ trung, lạnh lùng của Tạ Cảnh khi nhìn nghiêng từ phía bên cạnh, khiến Giản Minh Chu đột nhiên cảm giác được hơi thở phía sau mình đang bị kìm nén lại.

Anh vội vàng hối thúc, nói: "Được rồi, về thôi."

Khi họ bước ra khỏi siêu thị, thì từ phía sau, cách quầy thu ngân khoảng năm, sáu mét, cuối cùng hai nữ sinh cũng không thể kiềm chế được thì thầm phấn khích:

"...Là niên hạ đó nha! Dễ thương quá đi…"

Chết tiệt! Giản Minh Chu nghe thấy trái tim mình đập liên hồi, trong lòng cảm thấy có chút xấu hổ. Anh liếc nhìn Tạ Cảnh ở bên cạnh, không biết cậu có nghe thấy không.

Sau khi rời khỏi siêu thị, cả hai đi bộ tới bãi đậu xe.

Lúc này, xung quanh vẫn chưa có ai đi qua.

“Hôm trước, dưới tòa nhà của công ty chúng tôi…” Giản Minh Chu thuận miệng nói vài câu, phát hiện không khí bên cạnh mình có vẻ yên tĩnh hơn bình thường.

Anh quay lại và nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tạ Cảnh: "...Sao vậy?"

“Chú.” Tạ Cảnh nghe thấy liền nhìn sang: “ ‘Niên hạ’ và ‘Dễ thương quá’ mà họ nói kia…là cái gì vậy?”

"..."