Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 23

Dường như cảm giác được gì đó, anh ngước mắt lên liền nhìn thấy từ hình ảnh phản chiếu trên mặt kính của tủ đông, có hai nữ sinh đang đứng chéo phía đối diện họ. Có lẽ họ không ngờ sẽ bị anh phát hiện, nên cả hai vẫn lén lút nhìn về phía này:

"Sống chung?... Dễ thương quá đi mất...!"

Đầu ngón tay của Giản Minh Chu hơi run rẩy.

Với tư cách là một hủ nam có thâm niên, trong nháy mắt anh đã hoàn toàn cảm nhận được sóng não của bọn họ - Hai người đàn ông! Hết giờ làm việc! Cùng nhau đi siêu thị và mua đồ ăn!

Anh thậm chí không dám tưởng tượng được khẩu phần này có thể ngon đến mức nào.

Với lại…anh nhìn sang người ở bên cạnh: Tạ Cảnh cao hơn anh một chút, khiến mỗi lần nói chuyện với anh, cậu đều phải cúi thấp người xuống, trông đặc biệt gần gũi.

Giản Minh Chu bình tĩnh lùi ra xa một chút: “Lấy thêm một hộp thịt ba chỉ nữa đi?”

Dứt lời, Tạ Cảnh liền nghiêng người tới: "Được, để tôi lấy cho."

Phía sau truyền đến tiếng hô: "Wow…ahhh..."

Giản Minh Chu:…

Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khó hiểu, Tạ Cảnh khác với những đồng nghiệp có thể thoải mái nói chuyện của anh.

Cậu là cháu trai của bạn anh, việc để Tạ Cảnh nghe thấy cũng sẽ khiến đối phương khó hiểu.

Dù sao thì thoạt nhìn Tạ Cảnh rõ ràng là một người đàn ông thẳng tắp.

“Tiểu Cảnh.” Giản Minh Chu đưa hộp thịt vào trong tay cậu, quyết định tách ra: “Tôi đi lựa rau, cậu đi lựa thịt đi.”

Tạ Cảnh ôm hai hộp thịt, gật đầu nói: “Được rồi.”

Sau khi rời khỏi khu vực có bầu không khí cực kỳ căng thẳng đó, Giản Minh Chu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm được một chút, chuẩn bị đi lựa cà chua.

Vừa đi đến đầu bên kia, anh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc…

Dáng vẻ ưu tú, hiền lành và điềm tĩnh như một chuyên gia, đang đứng trước sạp cà chua với nụ cười tươi tắn, đang nói chuyện điện thoại vô cùng vui vẻ.

Giản Minh Chu: "..."

Chết tiệt.

Đây không phải là tổng biên tập của ban Văn học, Hà Lộ Thần à?

Hà Lộ Thần đang đứng quay lưng lại với anh, không biết đang trò chuyện điện thoại với ai.

Anh ta vừa nói chuyện, vừa lựa cà chua bỏ vào túi bên cạnh, dường như hoàn toàn không chú ý tới Giản Minh Chu.

Trong đầu Giản Minh Chu lại hiện lên vẻ mặt thống khổ kia của Hạ Diệp.

Khắc tinh của tổng biên tập, người chung chăn gối...Không đúng, phải là kẻ thù không đội trời chung.

Anh im lặng hai giây, sau đó lén lút tới gần...

Chiếc túi được đặt bên sườn Hà Lộ Thần, bên trong đã chọn ra vài quả cà chua to tròn và sáng bóng. Giản Minh Chu đứng sang một bên, lặng lẽ không một tiếng động mở túi của mình ra.

Chờ khi Hà Lộ Thần chọn được một trái tươi tốt cho vào trong túi, anh liền đưa tay lấy nó ra. Đối phương cứ lựa được một trái bỏ vào túi, anh lại nhanh tay lấy nó ra. Chọn một trái, lấy một trái…

Rất tiết kiệm thời gian và công sức.

Trong lúc anh đang hào hứng tận dụng thời cơ, thì tầm nhìn của anh đột nhiên trở nên mờ nhạt.

Giản Minh Chu ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức chạm phải ánh mắt của Tạ Cảnh.

Bốn mắt nhìn nhau, sự im lặng lan rộng.

Tạ Cảnh không nói lời nào, nhưng ánh mắt sáng ngời như đang hỏi: Chú đang làm gì vậy?

Giản Minh Chu:…

Anh nhẹ nhàng rút tay ra, tiếng túi sột soạt vang lên.

Hà Lộ Thần vừa kết thúc cuộc gọi, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy Giản Minh Chu, anh ta có hơi ngạc nhiên: "Phó tổng biên tập Giản?"

Giản Minh Chu nắm chặt túi, thản nhiên chào hỏi: “Tổng biên tập Hà, thật là trùng hợp nha.”

Hà Lộ Thần khẽ mỉm cười: "Anh sống gần đây à?"

"Ừm, tổng biên tập Hà ở đâu vậy? Trước đây tôi chưa từng gặp anh."

"Ha ha ha... Hôm nay tôi đến đây để thăm bạn."

Trong lúc họ đang trò chuyện, Tạ Cảnh đã từ bên kia bước tới và đứng cạnh Giản Minh Chu.