Lời cầu nguyện của Hạ Diệp đã không được ông trời nghe thấy.
Với tỷ lệ trùng lặp lên đến 98%, ngay cả khi anh ta có cố gắng lấp liếʍ cỡ nào thì cũng bị phát hiện.
Cả phòng họp trở nên yên tĩnh.
Giản Minh Chu thậm chí còn nhìn thấy nụ cười lịch sự của tổng biên tập đang dần dần biến mất...
Cuộc họp kết thúc, cả hai người đều bị sếp gọi ra ngoài.
Giản Minh Chu một mình trở lại phòng ban Đam mỹ.
Khi anh quay lại, biên tập viên Tiểu Ngư còn ‘Ồ’ lên một tiếng, hỏi: “Sao tổng biên tập không quay về cùng cậu vậy?"
Giản Minh Chu: “Phì. Ha ha ha.”
"...?"
Đến gần trưa Hạ Diệp mới được thả về.
Khuôn mặt anh ta lạnh lùng u ám. Giản Minh Chu dùng giọng điệu ân cần quan tâm như lúc sáng, hỏi một câu: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Đôi mắt của Hạ Diệp liếc qua tựa như cơn gió thu quét qua đám lá rụng.
Giản Minh Chu cười đến run rẩy: “Ai bảo cậu không chịu chia sẻ với tôi?”
"Ha ha. Vậy là ba người chép cùng một bài à?"
“Không may mắn như thế.” Giản Minh Chu suy nghĩ một lát, sau đó ngước nhìn Hạ Diệp với vẻ mặt đầy cảm xúc: “Nhưng mà, trong hàng trăm bài viết, mà cả hai người lại có thể chọn cùng một bài. Thật đúng là…”
"Xui xẻo."
Anh nhẹ nhàng nuốt xuống câu nói ‘Thật là ăn ý’.
Hạ Diệp cau mày nói: "Cậu nói thử xem, cái tên đó có phải là khắc tinh của tôi không vậy?"
Ánh mắt Giản Minh Chu khẽ di chuyển: “Kẻ thù truyền kiếp.”
"...Mặc dù vậy, nhưng từ miệng cậu nói ra lại thành một dạng khác đó."
"Kẻ thù truyền kiếp?" Thiến Thiến tình cờ đi ngang qua hai người họ, nghe được một nửa câu chuyện, liền hăng hái đẩy gọng kính lên: "Ai cũng biết! Kẻ thù truyền kiếp là kẻ địch chung chăn..."
Cả văn phòng đồng loạt quay đầu nhìn.
Hạ Diệp lạnh nhạt nhìn qua: "...Cám ơn, không có ý định này đâu. Còn cậu, Giản Minh Chu, không được phép đào hố!"
Giản Minh Chu xoay người lại: Bị phát hiện rồi.
*
Có sự giúp đỡ của Tạ Cảnh, Giản Minh Chu đã vượt qua được giai đoạn khó khăn vào giữa năm.
Sau giờ làm việc, Giản Minh Chu gửi cho ai đó một tin nhắn WeChat: Cậu thích ăn gì? Tối nay tôi sẽ nấu cho cậu ăn^0^
Vài phút sau, có tin nhắn trả lời tới.
[Cảnh]: Chú, chú đang ở đâu?
[Minh Chu]: Trên đường đi siêu thị.
[Cảnh]: Tôi cũng vậy, vậy gặp nhau ở cửa siêu thị đi.
"...?"
Khi Giản Minh Chu đến siêu thị ở bên ngoài khu dân cư, anh đã nhìn thấy Tạ Cảnh đang đứng ở cửa ra vào. Thân hình cao ráo và ngoại hình nổi bật của cậu đã thu hút được rất nhiều sự chú ý từ người khác.
Anh thậm chí còn thấy có rất nhiều người đang nhìn Tạ Cảnh.
Khi cậu quay đầu lại thì nhìn thấy anh, cậu liền giơ tay lên vẫy vẫy: "Chú."
Giản Minh Chu đi tới hỏi: “Đợi lâu chưa?”
"Vừa mới đến mua đồ thôi." Tạ Cảnh quay người cùng anh đi vào siêu thị: "Chú muốn mua gì thế? Mua xong chúng ta cùng nhau mang về."
Giản Minh Chu nói: “Cậu thích ăn cái gì thì mua cái đó đi.”
Tạ Cảnh mỉm cười khó hiểu: "Ồ, tôi đã làm được việc tốt gì sao?"
Giản Minh Chu nhớ đến Hạ Diệp, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Giúp tôi tránh được việc trở thành trò cười.”
"..."
Siêu thị có đầy đủ các mặt hàng, từ trái cây đến thịt, tất cả đều được tập trung ở một khu vực. Giản Minh Chu gọi Tạ Cảnh, cả hai cùng nhau chọn lựa nguyên liệu.
"Thịt bò hảo hạng, muốn cái này không?"
Giản Minh Chu đứng trước tủ đông, cúi đầu lựa chọn.
Tạ Cảnh từ phía sau nghiêng người tới, vươn cánh tay thon dài của cậu ra: “Hộp này trông có vẻ ngon hơn đó.”
Khi họ đang cùng nhau lựa đồ, thì đột nhiên phía sau truyền đến hai giọng nói có chút phấn khích nhưng đã bị kiềm chế lại, làm Giản Minh Chu cảm thấy rất quen thuộc:
"A…nhìn kìa...ở đó..."
"Má ơi!"