Tạ Cảnh không biết rõ công việc cụ thể của anh là gì, nhưng cậu biết anh làm trong ngành biên tập và xuất bản. Có thể viết dàn ý và mẫu trước, sau đó sẽ tự mình thêm vào một số chi tiết về công việc.
Trong lúc Tạ Cảnh đang thay anh viết báo cáo, thì Giản Minh Chu đã đi xuống nhà bếp để gọt củ cải.
Giữa chừng, Tạ Trì gọi điện hỏi thăm anh đã khỏi bệnh chưa. Khi nghe thấy tiếng anh đang băm thịt, cậu ta bỗng nhiên tức giận, nói:
“Tại sao Tạ Cảnh lại bắt cậu phải làm trâu làm ngựa nữa rồi?”
Giản Minh Chu ôm điện thoại trong tay, suýt chút nữa đã bị cậu ta làm cho điếc tai: “…Cậu ấy đang giúp tôi viết báo cáo.”
Tạ Trì: "…"
Lĩnh vực công việc nằm ngoài sức tưởng tượng, khiến đối phương ở đầu dây bên kia nhất thời rơi vào sự im lặng.
Giản Minh Chu cúp điện thoại, tiếp tục nấu cà ri.
Không lâu sau, tiếng đánh máy cạch cạch từ phòng khách bên kia cũng dừng lại, Tạ Cảnh gọi lớn: "Chú, đến xem thử một chút đi."
"Nhanh thế?" Giản Minh Chu nhanh chóng đi tới nhìn xem, toàn bộ bản báo cáo được viết thật sự rất tốt, thậm chí còn cố ý chừa chỗ trống để anh điền ý tưởng của mình vào!
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào: "Được không chú?"
“Ừm…” Ánh sáng từ màn hình làm cho đôi mắt của Giản Minh Chu sáng lên, giữa hai hàng lông mày còn mang theo chút màu sắc.
Một lúc sau, anh mới kìm nén sự phấn khích, vỗ nhẹ vào vai Tạ Cảnh, khen ngợi:
"Tiểu Cảnh, cậu giỏi thật đó."
*
Giản Minh Chu chợt nhận ra rằng bản thân mình đã giảm bớt tâm trạng đề phòng và thậm chí anh còn đưa cả máy tính của mình cho đối phương.
Nhưng không sao, anh đã có được một bản báo cáo hoàn hảo rồi.
Cuộc họp bộ phận vào thứ sáu sắp diễn ra.
Anh và Hạ Diệp cùng nhau đi lên phòng họp lớn ở tầng trên. Hạ Diệp vẫn đang ân cần hỏi thăm: "Sao rồi? Báo cáo đã viết xong chưa?"
Giản Minh Chu cười lạnh: “Viết tốt lắm.”
Khi bước vào phòng họp, bên trong có một chiếc bàn hình bầu dục lớn. Sếp lớn ngồi ở phía trước, tổng biên tập các bộ phận khác cũng đã đến. Giản Minh Chu và Hạ Diệp ngồi đối diện nhau.
Cuộc họp nhanh chóng diễn ra.
Sếp lớn bắt đầu gọi mọi người lên báo cáo, Giản Minh Chu ngồi tại chỗ nghe các tổng biên tập khác báo cáo. Sau khi báo cáo xong hai phòng ban, tổng biên tập ban văn học đứng dậy.
Phong cách ưu tú, nhẹ nhàng và điềm tĩnh như một chuyên gia, nụ cười trên mặt vô cùng đúng mực và hiền hậu.
Nghe chưa đầy được hai phút, điện thoại đột nhiên rung lên.
Giản Minh Chu cúi đầu nhìn xuống.
[Tổng biên tập]: Beyond.
?
Anh phiên âm nó ra mới biết được rằng đối phương đang dùng tiếng Anh để mắng chửi một câu tiếng Trung rất tinh tế.
Trong ấn tượng của anh, Hạ Diệp là một người lịch lãm, trông như một cún con, hiếm khi nói những lời tục tĩu với biểu cảm xúc động như vậy.
Giản Minh Chu nhẹ nhàng đặt một dấu chấm hỏi:?
[Tổng biên tập]: Lát nữa đừng có gọi tôi.
[Minh Chu]: Cậu đang nói gì vậy?
Anh liếc nhìn Hạ Diệp ở phía đối diện, cặp kính phản quang che khuất đi biểu cảm của anh ta, chỉ để lại đôi môi mím chặt và bàn tay đang gõ tin nhắn hơi run run. Màn hình điện thoại sáng lên:
[Tổng biên tập]: Móa nó! Tên cẩu tặc này sao chép bài báo cáo giống hệt tôi.