Lạch, cạch: "Chẳng qua chỉ là một công việc vô ích mà thôi."
Nhấn, cạch, nhấn: "...Tôi biết cậu không hài lòng. Nhưng cậu có thể vui lòng ngừng đánh nhau bằng bút bi với tôi trước được không?"
Các đồng nghiệp đều đang nhìn về phía họ!
Đang nói chuyện thì có một đồng nghiệp đi ngang qua, cười chọc ghẹo, nói: “Tổng biên tập Hạ khá thích hợp với bộ phận manga đấy nha.”
Người đó nói xong liền chuồn mất. Đao quang kiếm ảnh đều dừng lại.
Giản Minh Chu quay đầu liếc nhìn Hạ Diệp đang im lặng.
Thật ra Hạ Diệp và anh không giống nhau.
Anh ta vốn ở ban Văn học, nhưng chưa từng làm tổng biên tập ban Văn như hiện tại nên mới bị đá sang bộ phận Tiểu thuyết ngôn tình.
...Lại đâm trúng vào nỗi đau của anh ta, thật là đáng thương mà.
“Quên đi.” Hạ Diệp đột nhiên thay đổi sắc mặt, đẩy kính lên, vẻ mặt có chút đắc ý nói với Giản Minh Chu: “Tạm thời đừng nói chuyện đó nữa. Tôi biết một trang web đưa tin rất ít người biết đến, nó giống như một diễn đàn vậy đó. Chúng ta có thể lên đó copy bài.”
Giản Minh Chu liếc mắt nhìn một lát: “Còn không mau đưa đây!”
Hạ Diệp nhếch miệng cười nói: "Hay là thôi đi, lỡ chúng ta bị trùng nhau thì phải làm sao đây?"
Anh ta nói xong liền rời đi.
Giản Minh Chu: "..."
Ánh mắt anh tối sầm lại: Lời nguyền hắc ám của Guna.
*
Sau khi về nhà, Giản Minh Chu mở máy tính lên để chuẩn bị viết báo cáo.
Người ta thường nói ‘Bệnh đến như núi sụp, bệnh đi như sợi chỉ quay.’
Hiện tại anh vẫn còn đang trong giai đoạn se chỉ, không muốn tốn nhiều tâm trí đi viết một thứ vô dụng như vậy.
Nhưng tên tổng biên tập đáng ghét kia lại không chịu chia sẻ trang web với anh nên anh phải tự mình tìm kiếm.
Giản Minh Chu ngồi khoanh chân trên ghế sô pha và tìm kiếm trang web.
Tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy điểm gì mới, anh không khỏi nhìn về phía Tạ Cảnh đang gọt cà rốt trong bếp: "Tạ Cảnh, cậu có từng lưu giữ loại trang web nào giống vậy không?"
Củ cà rốt bị gãy mất một khúc!
Tạ Cảnh nhướng mi mắt: "...Là cái gì?"
Giản Minh Chu: "Là một trang web tương tự như viết báo cáo và tiểu luận, ở đó cậu có thể copy các bài mẫu ấy?"
“…” Tạ Cảnh tiếp tục gọt vỏ cà rốt: “Không có.”
"Cậu chưa từng chép nó à?"
“Thay vì phải vất vả đi tìm kiếm, thì tự mình viết còn nhanh hơn.”
Giản Minh Chu giống như được giác ngộ: Có lý nhưng không dễ làm!
Anh hít vào một hơi thật sâu và tựa lưng vào ghế sô pha.
Ánh sáng từ đèn trần chiếu vào mắt, khiến đầu óc anh như bay lên không trung: “Nhưng bây giờ tôi không viết ra được gì cả. Thuốc cảm có thể gϊếŧ chết được virus, đồng thời cũng lấy đi một lượng nhỏ tế bào não của tôi mất rồi…”
Tạ Cảnh: “…”
Giản Minh Chu nói xong liền giật mình: Đợi đã, anh đang làm gì vậy, đây là đang làm nũng với một đứa trẻ đó hả?
Anh lập tức thu hồi lại biểu cảm, ngồi dậy, đang định nói mình đang nói nhảm thôi, thì giọng nói của Tạ Cảnh từ phía bên kia phòng bếp vang lên:
“Chú có muốn tôi viết giúp chú không?”
Giản Minh Chu ngơ ngác, nhìn sang.
Đôi mắt đen láy của Tạ Cảnh, có một loại sức hút vô cùng điềm tĩnh và quyến rũ, cổ họng anh khẽ giật nhẹ một cái: “Cái này không tốt lắm…”
"Cái này không phải là tiền thuê nhà của tôi đâu, chẳng qua là tiện tay thôi."
...Viết cái thứ này thì tiện tay chỗ nào chứ!
Giản Minh Chu nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, anh đã trịnh trọng đưa máy tính cho đối phương.
"Vậy thì cảm ơn cậu nhé, Tiểu Cảnh."
"..."