“…” Giản Minh Chu nhắm mắt lại: Anh chết được rồi.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách thăm dò thái độ của Tạ Cảnh, thì ngoài cửa đã vang lên một giọng nói: “Chú.”
Tạ Cảnh rửa bát xong liền đi tới.
Giản Minh Chu không có thời gian suy nghĩ nhiều, thân thể đột nhiên bị lý trí điều khiển!
Anh chộp lấy tờ giấy trên bàn nắm chặt trong tay, mở túi vải ra và bắt đầu giả bộ làm gì đó.
"Tôi sắp ra ngoài rồi, nếu chú..."
Tạ Cảnh đi tới cửa, liền dừng lại không nói nữa.
Giản Minh Chu giả vờ làm ra dáng vẻ như đang lục lọi thứ gì đó, đầu cũng không ngẩng lên, đơn giản “Ừ” đại một tiếng.
Tạ Cảnh không nói tiếp nữa.
Không biết có phải do giáo dục hay là cảm giác xa cách, nhưng tóm lại, cậu chỉ đứng đó, dựa vào khung cửa và kiên nhẫn chờ đợi anh ‘bận’ xong.
Giản Minh Chu: "..."
Anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tay đang lục lọi nhưng trong lòng vẫn không ngừng hò hét: ‘Mau hỏi tôi đang làm cái gì đi!’
Một giọt mồ hôi trượt xuống thái dương.
Tạ Cảnh ở phía bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng: "Không tìm thấy đồ à?"
Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm: “Mất một tờ giấy note.”
Tạ Cảnh dừng lại một chút: "Tờ giấy màu xanh đúng không? Hôm qua nó bị rơi ra, tôi tiện tay đã nhặt nó để trên bàn, không thấy nữa à?"
Giản Minh Chu lắc đầu.
Lông mi Tạ Cảnh chợt rũ xuống: "Quan trọng lắm sao?"
“Là một tờ ghi chú về hạng mục công việc do cấp trên viết, tôi còn chưa kịp xem.”
“…Thật xin lỗi, là do tôi đã không cất nó cẩn thận.”
Nói đến mức này rồi, nếu như đã đọc được nội dung trên đó thì chắc chắn sẽ không thể giả vờ như không biết nữa.
Giản Minh Chu giảm đi được chút lo lắng trong lòng rồi mới chuyển sang an ủi cậu.
"Không sao đâu, tôi sẽ bảo cậu ta viết lại một lần nữa."
Thái độ của anh đối với cấp trên trơn tru như nước chảy mây trôi. Tạ Cảnh khẽ mấp máy môi, cuối cùng nói ra một câu rất chín chắn, nhắc nhở:
"Vậy tôi đi học trước đây. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho..."
Giản Minh Chu nhẹ giọng nói: “Tôi biết rồi, 120.”
"..."
Tạ Cảnh nhìn chăm chú vào anh một lúc rồi nói: "Ừ."
Khi cậu đã rời đi, Giản Minh Chu mở lòng bàn tay bên trong có mảnh giấy note ra:
Chữ viết trên đó bị anh gấp lại như một chiếc kính vạn hoa, hội tụ thành một thế giới đầy màu sắc và ngoằn ngoèo.
Trên thực tế, Tạ Cảnh rất có chừng mực.
Có vẻ như anh có thể thản nhiên hơn một chút.
*
Cảm cúm mùa hè giống như một cơn mưa rào, đến nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Sau vài ngày, Giản Minh Chu đã gần như khỏi hẳn.
Khi tiếng "tan họp" vang lên trong phòng họp của công ty, các biên tập viên đã bắt đầu nối đuôi nhau ra ngoài. Giản Minh Chu cũng cùng với Hạ Diệp đi dọc theo hành lang quay lại phòng ban của mình.
“Lại đến thời điểm này của mỗi năm rồi.” Anh nói.
“Ừ.” Hạ Diệp mặt không cảm xúc.
- Hội nghị Nghiên cứu và Hợp tác các bộ phận vào thứ sáu.-
Nói một cách đơn giản, đó là cuộc họp lớn giữa năm, có sự tham dự của các tổng biên tập và phó tổng biên tập của các phòng ban trong công ty.
Mục đích là tổng kết lại quá khứ, hướng tới tương lai, sau đó viết thành một bảng báo cáo bằng cách sử dụng vốn từ vựng rộng rãi và những lập luận trống rỗng.
Hạ Diệp khua bút nói: “Cuộc họp hàng năm đều là để bốc phét.”
Cạch! Giản Minh Chu cầm bút bi theo cách quen thuộc: “Nhưng lại phải nghĩ cách bốc phét một cách duyên dáng và tinh tế.”