Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 18

Cuối cùng, Giản Minh Chu cũng ăn hết tô cháo.

Mặc dù muỗng đầu tiên khiến anh bị sốc nặng, nhưng sau khi ăn thêm vài muỗng, thì năm giác quan của anh đã dần dần bị tách ra, có thể nuốt xuống mà không hề có cảm giác gì.

Cả người anh tỏa ra hơi thở kỳ ảo, cuối cùng Tạ Cảnh đã ngăn anh lại.

"Chú, không ăn được thì đừng ăn nữa."

Giản Minh Chu lắc đầu: "Mất cảm giác..."

Tạ Cảnh: "Chú cũng nói tục nữa hả."

“…” Giản Minh Chu bình tĩnh nói: “Ý tôi là, mất đi vị giác vẫn có thể ăn được.”

“Có vẻ như chú không thích đồ ăn có vị mặn ngọt xen lẫn.”

“…Đây là lần đầu tiên tôi ăn được vị mặn ngọt đậm đặc đến vậy đó.” Giản Minh Chu khen ngợi một tiếng, ăn hết chỗ cháo còn sót lại rồi trả lại cho cậu cái tô trống không.

"Là cậu của cậu đã đưa ra đề nghị này phải không?"

Tạ Cảnh bình tĩnh tổng kết lại kinh nghiệm của mình: “Không nên tin tưởng cậu nữa.”

"..."

Tạ Cảnh bưng tô cháo và muỗng mà anh đã ăn xong rời đi, Giản Minh Chu uống hai ngụm nước cho loãng ra, nhấc điện thoại lên thì thấy Tạ Trì vẫn đang nhiệt tình hỏi thăm:

…Thế nào rồi, thằng bé có thành công không?

[Minh Chu]: Chắc là đã thành công mất đi niềm tin vào cậu.

[Tạ Trì]: ?

*

Cơn sốt của Giản Minh Chu đã thuyên giảm vào ngày hôm sau.

Tạ Cảnh lại nấu cháo mặn, không có Tạ Trì cản trở, hương vị tốt hơn nhiều.

Sau khi ăn xong, cậu lại phát huy sự chủ động của bản thân, cầm lấy chén đi rửa, còn không quên nhắc nhở:

"Nhớ uống thuốc nha, chú."

Phòng ăn và nhà bếp chỉ cách nhau một bồn rửa.

Giản Minh Chu chỉ cần nhìn lên liền thấy bóng lưng bận rộn của Tạ Cảnh. Cậu có tấm lưng dài và bờ vai rộng, bả vai dưới lớp áo thun nhún lên xuống theo từng cử chỉ của cậu, toát lên cảm giác đáng tin cậy và an tâm.

Một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng dâng lên trong tim anh.

Nghĩ đến việc hôm qua khi anh bất tỉnh, Tạ Cảnh dường như đã giúp thu dọn đồ đạc và đắp chăn cho anh…

Sự ấm áp này kéo dài mãi cho đến khi anh trở về phòng để uống thuốc.

Hộp thuốc được đặt trên bàn trong phòng ngủ, một đống thuốc đầy màu sắc xanh đỏ.

Lúc Giản Minh Chu đang lấy thuốc thì nhìn thấy một tờ giấy note bên cạnh, anh thong thả cầm lên: Cái gì đây?

Một giây sau đó, một nét chữ quen thuộc đã đập vào mắt anh.

Má ơi!!!

Đầu ngón tay Giản Minh Chu run lên, suýt chút nữa đã nhịn không được mà hét lên.

Cái này con mẹ nó không phải là bản ghi nhớ về buổi triển lãm Anime do tổng biên tập viết hay sao?

Tại sao nó lại nằm trên bàn chứ!

"..."

Sau mười mấy giây kinh ngạc, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại và cẩn thận phân tích.

Đêm qua anh bị cảm. Tạ Cảnh đã giúp anh thu dọn đồ đạc và đắp chăn cho anh.

Nhưng Tạ Cảnh không phải là người hay lục lọi đồ đạc của người khác, có lẽ tờ giấy này đã bị rơi ra ngoài và cậu đã nhặt nó để lên bàn.

Thế cậu có nhìn thấy nội dung trên tờ giấy note không?

Giản Minh Chu nhìn vào mấy cái tên riêng triển lãm được viết rõ ràng trên đó, mặc dù chỉ nhìn vào tên cũng không thể hiểu được gì, nhưng chỉ cần tìm kiếm một chút thì sẽ nhảy ra một loạt tác phẩm:

Thầy trò BL, văn phòng, tình yêu bị cấm đoán...

Điều kinh khủng nhất là phía dưới cùng còn có một chú thích như rồng bay phượng múa của Hạ Diệp:

Hãy đến gặp Mangaka* mà cậu yêu thích nhất để xin chữ ký!