Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 17

Tạ Cảnh không thèm nhìn tới, liền nhặt lên và để nó lên bàn.

Có hai tiếng ho khó chịu vang lên từ chiếc gối đầu bên cạnh, cậu liền quay đầu lại nhìn.

Giản Minh Chu nằm quay lưng về phía cậu, gấu áo hơi bị vén lên, để lộ ra một đoạn thắt lưng trắng mịn đã lấm tấm mồ hôi, nó hơi nâng lên hạ xuống đi cùng với tiếng ho.

Tạ Cảnh vươn tay, lấy chăn đắp lên cho anh.

Sau đó cậu đi ra ngoài, khép cửa lại và gửi đi một tin nhắn WeChat.

[Cảnh]: Cậu, chú có không ăn được cái gì không?

[Tạ Trì]:?

Một giây sau, một cuộc điện thoại đã trực tiếp gọi đến.

Giọng nói của Tạ Trì như muốn chấn động trời đất: “Sao vậy? Sao không hỏi cậu ấy mà lại đi hỏi cậu?”

Tạ Cảnh cầm điện thoại đi ra xa khỏi phòng ngủ, hướng về phía nhà bếp, nói: “Chú bị cảm nên đã ngủ rồi, để cháu đi xem một chút coi trong nhà có gì không.”

“Cảm à? Thế cậu ấy đã uống thuốc chưa?”

“Chưa, còn chưa ăn cơm nữa.”

Tạ Trì hiểu ý, nhưng lại nhanh chóng tỏ ra nghi ngờ, hỏi: “...Cháu muốn tự nấu à? Đã từng nấu ăn chưa?”

Theo những gì cậu ta được biết thì nhà chị gái cậu ta có thuê mấy người làm, cho nên Tạ Cảnh không cần phải đích thân xuống bếp.

“Chưa từng.” Tạ Cảnh mở tủ lạnh, bình tĩnh nói: “Nhìn qua là biết.”

“...”

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt.

Đứa cháu trai lớn này của cậu ta có đầu óc thông minh, từ bé đã xuất sắc ở mọi lĩnh vực. Có lẽ vì mọi chuyện đến quá dễ dàng nên cậu không có hứng thú với bất cứ điều gì.

Ngay cả việc chọn đăng ký tham gia thể thao lúc học cấp ba cũng chỉ vì ‘Thi cử là cạnh tranh với người khác, còn chạy bộ là cạnh tranh với chính mình’. Lý do đậm chất đơn độc và kiêu ngạo.

Câu nói ‘Nhìn qua là biết’ của cậu có độ tin cậy đến 99%.

Tạ Trì bỏ qua bài phát biểu đầy kiêu ngạo này của cậu.

“Cháu nấu chút cháo đi, nhưng Minh Chu không thích ăn cháo trắng. Cháu nên bỏ thêm chút muối và đường vào.”

“…Muối và đường?” Tạ Cảnh: “Vậy sẽ ngon hơn hả?”

“Bị bệnh thì cần phải bổ sung đường và nước muối! Đừng lo, Minh Chu ăn được, cậu ấy là người thích ăn đồ có vị mặn ngọt!”

“...”

Tạ Cảnh cúp điện thoại, trầm mặc hồi lâu

*

Lúc Giản Minh Chu tỉnh dậy sau cơn mê man thì đã hơn chín giờ.

Sau khi toát mồ hôi, đầu óc anh đã trở nên tỉnh táo hơn một chút.

Không biết chăn đã được đắp lên lúc nào, túi xách cũng đã được đặt lên bàn. Anh lấy điện thoại ra xem thì nhìn thấy hai tin nhắn nổi bật:

[Tạ Trì]: Lần đầu tiên Tiểu Cảnh xuống bếp là để nấu cháo cho cậu đó. [Ảnh động chạy vòng vòng xoa mặt.]

[Cảnh]: Chú ơi, khi nào thức dậy thì nói với tôi nhé.

Giản Minh Chu sững sờ trong giây lát, sau đó trả lời tin nhắn của Tạ Cảnh: Tôi tỉnh rồi.

Chưa đến ba mươi giây, tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Chú.”

Anh chống đỡ người ngồi dậy và nói: “Vào đi.”

Cửa mở ra, Tạ Cảnh bưng một tô cháo đi vào.

Giản Minh Chu lau tóc trên trán, mở to mắt ra một chút, tâm trạng anh vẫn còn có chút ngơ ngẩn: ‘Mình vậy mà cũng có một ngày được người khác chăm sóc...’

Mà còn là một đứa trẻ nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều.

Bên cạnh giường không có ghế nên anh vỗ nhẹ vào mép giường ra hiệu cho Tạ Cảnh, cậu liền đi qua ngồi nghiêng sang một bên.

“Chú, ăn chút cháo trước đi rồi uống thuốc.”

“Cậu nấu à? Cảm ơn nhé.”

Tạ Cảnh cũng không đề cập gì đến lần đầu tiên mà chỉ đơn giản “ừm” một tiếng.

Tô cháo được bưng đến trước mặt là một tô cháo trắng đậm đặc, có thêm một ít rau và thịt nạc băm. Đây không giống như là lần đầu nấu ăn, nó thực sự trông rất ngon miệng.

Giản Minh Chu đang định nhận lấy thì lại nghe người nào đó nói:

“Hương vị có lẽ sẽ hơi phức tạp một chút.”

“?”

“Nhưng tôi nghe nói chú thích đồ có hương vị mặn ngọt xen lẫn.”

Giản Minh Chu ngơ ngác một lúc, sau đó nghĩ đến những lời nhận xét ngu ngốc của Tạ Trì…

Anh liếc nhìn Tạ Cảnh đang ngồi trước mặt mình: Cậu một tay cầm tô cháo, tay kia thì để phía sau lưng.

Anh đưa tay ra nhận lấy: “Ừ, cảm ơn.”

Giản Minh Chu ăn một ngụm cháo dưới ánh nhìn chăm chú của Tạ Cảnh.

Khoảnh khắc lưỡi nếm được mùi vị, đôi mắt của anh liền giật lên một cái, toàn thân anh như đông cứng lại trong một thoáng.

Hương vị này giống như một ảo ảnh kỳ bí vậy...

Như thể cả đường và muối đang thừa lúc anh không chú ý mà tấn công vào não anh!

“Chú.” Người trước mặt gọi anh một tiếng.

Giản Minh Chu hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy Tạ Cảnh đang nhìn chăm chăm vào mình, yết hầu cậu lên xuống mấy cái: “Cảm giác thế nào?”

Anh khẽ mấp máy môi, trong đầu lại nhớ đến câu nói kia:

Đây là lần đầu tiên Tiểu Cảnh xuống bếp.

Một lúc sau, anh mới bưng tô cháo lên và nói: “...Làm sao tôi có thể miêu tả cho cậu biết một cách chính xác nhất được đây?”

“...”