“Nếu không có ai ở nhà, mà cậu lại cảm thấy không ổn, thì phải lập tức gọi điện thoại đó.”
Giản Minh Chu nghiêng đầu kinh ngạc: “Cho cậu hả?”
Hạ Diệp: “120 đó.”
“...”
*
Đến dưới tầng của khu nhà trọ, Giản Minh Chu xuống xe.
Trán anh bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ bừng, lông mi cụp xuống một nửa, trông thật nhớp nháp.
Hạ Diệp sợ anh sẽ ngã giữa chừng nên cũng xuống xe theo: “Để tôi vác cậu lên.”
…Vác.
Nghe thôi đã thấy có vẻ không phải là động tác nhẹ nhàng gì rồi.
Giản Minh Chu phản kháng: “Không cần đâu, tôi tự đi được.”
“Khách sáo làm gì chứ?”
Hạ Diệp nâng cánh tay của anh lên và quàng lên người mình, nhưng sau hai lần vẫn không thành công, anh ta lại xoay người lại nói: “Cõng vẫn tốt hơn.”
Giản Minh Chu bị xoay đến càng thêm choáng váng: “Mau thả tôi xuống...”
“Đừng cử động, đừng cử động, sắp được rồi.”
Trong lúc hai người đang đứng giằng co trước xe thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ bên cạnh:
“Chú?”
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tạ Cảnh đang đứng đó với chiếc balo vắt một bên vai.
Do đứng ngược chiều ánh sáng khiến anh không thể nhìn rõ được phía trước, chỉ thấy một cái bóng của ánh hoàng hôn màu vàng đổ dài trước mắt.
Hạ Diệp ngừng động tác.
Giản Minh Chu nhân cơ hội tuột xuống, nói: “Tiểu Cảnh.”
Khuôn mặt đỏ bừng của anh toát lên vẻ yếu ớt của người bệnh, cổ áo hở hơi lộn xộn, trông như đang bị sai khiến một cách bất lực.
Giống như là nạn nhân của một vụ buôn người.
Tạ Cảnh im lặng rồi tiến lại gần vài bước: “Sao vậy?”
“Ồ, cậu tới đúng lúc lắm.” Hạ Diệp bắt chuyện: “Minh Chu bị sốt rồi, tôi dự định sẽ cõng cậu ấy lên nhà, cậu đến giúp tôi một tay đi.”
…Không đúng, anh đã nói là tự mình đi rồi mà.
Giản Minh Chu vừa định lên tiếng thì đã nghe Tạ Cảnh nói:
“Cõng hả? Chỉ cần mình tôi là được rồi.”
Lời này được cậu nói ra hết sức bình tĩnh, đến mức Giản Minh Chu đang muốn nói từ chối cũng bị chặn lại trong giây lát.
Trong khoảnh khắc hai giây đó, Tạ Cảnh đã đeo balo ra trước ngực và ra hiệu cho anh:
“Chú, lên không?”
Khung cảnh trước mắt và cảnh tượng lúc nãy hoàn toàn khác biệt…
Giản Minh Chu tưởng tượng cảnh Hạ Diệp cõng anh lên lầu, giống như hai con thú đang lưu lạc.
Nhưng cảm giác khi Tạ Cảnh đứng trước mặt lại hoàn toàn khác.
Một cảnh trong truyện thanh xuân vườn trường vô cùng đặc sắc.
Nhưng dù sao, cũng không phù hợp với tình huống hiện tại. Giản Minh Chu xua tay nói: “Không cần đâu...”
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc lên lầu cậu dìu tôi một chút là được rồi.”
Tạ Cảnh lại chuyển ba lô ra sau lưng: “Ok.”
Sau khi đã xác nhận rằng anh sẽ không bị ngã giữa đường, Hạ Diệp liền quay về.
Hai người đi đến cầu thang, Tạ Cảnh vòng tay ra phía sau lưng Giản Minh Chu, đặt tay lên vai anh: “Như này hả chú?”
“...”
Cánh tay dài ôm lấy anh.
Tư thế này thực ra cũng khá bình thường. Nhưng Giản Minh Chu đã đọc qua vô số truyện tranh, anh luôn cảm thấy cảnh tượng này…Nếu không phải là mình thì anh đã đào hố rồi!
Anh vỗ nhẹ vào Tạ Cảnh, ra hiệu cho cậu buông tay ra. Sau đó anh vươn tay nắm lấy cánh tay Tạ Cảnh: “Vậy là được rồi.”
Tạ Cảnh nhanh chóng làm theo: “Được.”
Hai người cùng nhau bước lên cầu thang.
Lúc này Giản Minh Chu đang lên cơn sốt, cơ thể càng phải nóng hơn nữa, nhưng anh lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể Tạ Cảnh cũng không thấp hơn bao nhiêu. Cánh tay cậu nắm chặt và mạnh mẽ, cảm giác da thịt tiếp xúc càng gần gũi hơn.
Nhưng anh không muốn nắm quá chặt.
Nếu nắm chặt quá thì có vẻ quá thô lỗ rồi.
Đi được vài bước, Tạ Cảnh liền dừng lại.
“Chú.” Cậu buồn cười cụp mắt xuống, đặt tay lên khuỷu tay mình: “Nếu chú không dùng sức, sẽ có cảm giác như chú đang khoác tay tôi vậy đó.”
“…” Giản Minh Chu nói: “Ồ.”
Vậy thì anh không cần khách sáo nữa, đặt toàn bộ trọng lượng lên vai cậu.
*
Vừa về tới nhà, Giản Minh Chu đã lập tức không chịu đựng được nữa.
Người anh đổ đầy mồ hôi sau khi leo lên cầu thang, đầu óc choáng váng, cảm giác như có một ngọn núi đang đè lên lưng.
Tạ Cảnh gọi anh: “Chú, tối nay chú muốn ăn gì không?”
Giản Minh Chu chỉ muốn ngủ: “Không, không cần quan tâm đến tôi…cậu tự mình ăn đi.”
Nói xong anh liền đi thẳng vào phòng ngủ và thả mình lên giường.
“...”
Quần áo cũng không thay, túi xách vẫn còn đeo trên người.
Anh ngã xuống giường, nằm yên bất động.
Tạ Cảnh đi theo vào, cởi chiếc túi đeo trên vai anh ra rồi đặt nó lên bàn. Làm được nửa chừng thì có một tờ giấy note rơi ra từ trong túi.