Cả người Giản Minh Chu đều không được khỏe.
Anh tưởng mình chỉ là do chủ đề “Tình yêu ngây thơ” mà nóng lên, nhưng hóa ra là anh đang bị sốt.
Ngày hôm sau thức dậy, anh đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Hạ Diệp mở điện thoại để xem xét nhóm phòng ban. Anh ta vẫn đang sử dụng bộ sưu tập các biểu tượng cảm xúc cũ kỹ không rõ trộm được ở đâu để báo tin buổi sáng.
[Tổng biên tập]: [Mỗi ngày thức dậy! Hãy ôm lấy công việc!]
[Tổng biên tập]: Ai thức rồi thì nhấn 1!
Bên dưới là một loạt các số ‘1111...’ xen lẫn nhau, giữa đó còn kèm theo các ký tự lộn xộn của sự buồn ngủ.
Giản Minh Chu đo nhiệt độ cơ thể, sau đó tiện tay nhấn một dãy số: 37,8.
Hôm nay anh có công việc cần làm, vẫn phải đến công ty.
Vừa bước vào văn phòng, anh liền ho khan hai tiếng: “Khụ, khụ...”
Hạ Diệp ngẩng đầu lên: “Cậu đang muốn gây sự chú ý với ai vậy?”
Biên tập viên Tiểu Ngư nhiệt tình nói: “Chắc chắn là muốn gây chú ý với tổng biên tập của cậu ấy rồi.”
“…” Giản Minh Chu yếu ớt ngồi xuống: “Đối với tôi có ích lợi gì không?”
Thái độ bất hợp tác của anh đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn bộ văn phòng.
Thiến Thiến đẩy kính lên, nhìn quanh một cái, cuối cùng cũng nhận ra:
“Phó tổng biên tập, anh bị cảm à?”
“Ừ. Hôm qua tôi đến nhà cô Tiểu Lộ để xem xét bản thảo, trên đường về thì bị mắc mưa.” Giản Minh Chu vừa mệt mỏi nói vừa sắp xếp gọn gàng lại mới tài liệu ở trên bàn.
“Tôi lên phòng marketing ở trên lầu trước đây …”
Anh cất kỹ tài liệu, sau đó đứng dậy, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Trang giấy từ trong tay anh rơi loạt xoạt xuống đất, một tay anh vịn chặt lấy cạnh bàn, phát ra một tiếng ‘cạch’ trầm đυ.c!
“Trời đất! Phó tổng biên tập…”
“Anh Minh Chu!”
Một nhóm biên tập vội vàng chạy tới, đỡ lấy Giản Minh Chu thiếu chút nữa là ngã xuống đất, đặt lại vào ghế.
Giản Minh Chu nằm gục xuống bàn, nhắm mắt lại và thở ra hơi nóng.
Thiến Thiến trìu mến nói: “Phó biên tập yếu đuối, hiếm có nha…”
Hạ Diệp xua tay đuổi đám biên tập viên đang tranh thủ hỏi han để lười biếng làm việc đi, nhặt tài liệu đang vương vãi dưới đất lên: “Lát nữa tôi sẽ giúp cậu gửi cái này cho.”
Tiếp đó là cau mày giáo huấn: “Bị sốt tại sao không chịu nói sớm?”
Giản Minh Chu thở ra một hơi: “Sáng nay tôi đã gửi vào nhóm là 37,8 độ rồi…”
Hạ Diệp: “...”
Anh ta đẩy mắt kính lên: “Tôi tưởng đó là do ai đó buồn ngủ nên gõ loạn xạ thôi.”
Giản Minh Chu đột nhiên mở mắt ra:
‘Hóa ra cậu cũng biết mọi người đều đang buồn ngủ lắm à!’
Giản Minh Chu hồi phục lại một chút liền ngồi thẳng dậy và hỏi:
“Các buổi triển lãm sau đó được sắp xếp như thế nào?”
Hạ Diệp rũ lòng thương xót, giúp anh viết lên tờ giấy ghi chú:
“Các tác giả của chúng ta sẽ tham gia buổi triển lãm Anime của ACC, nhưng sẽ có một đội biên tập từ nhà xuất bản khác chịu trách nhiệm về việc đó. Chúng ta sẽ tổ chức buổi ký tên chung và triển lãm Doujin mà cậu yêu thích nhất. Đến lúc đó, chúng ta sẽ phải liên hệ với người phụ trách địa điểm .”
...Cái gì? Còn có cả chuyên đề triển lãm Doujin mà anh yêu thích nhất nữa à.
Nói chuyện công việc còn được kèm theo cả sở thích cá nhân ư!
Hạ Diệp tiếp tục nói: “À, còn một chuyện nữa, trong buổi triển lãm Doujin sẽ có sự xuất hiện của các idol mà cậu yêu thích nhất như là Kiêu Linh, thầy Miêu Vĩ…Việc này tôi sẽ là người phụ trách, cậu có thể tự do đi xin chữ ký.”
Xin chữ ký!!! Giản Minh Chu vô cùng phấn thích, thành kính nhìn qua: “...Cảm tạ nhé.”
Sở thích cá nhân muôn năm!
Hạ Diệp khoát tay, vừa phóng khoáng vừa thấu hiểu lòng người.
Lúc tan làm.
Nhận được sự khuyên nhủ của mọi người trong văn phòng, Hạ Diệp nghiêm túc nhét Giản Minh Chu vào xe và đưa về nhà.
“Ngày mai cậu cứ nghỉ phép đi.”
“Ừ…” Giản Minh Chu ngả người ra sau, nhắm mắt lại, khịt mũi một cái.
Hạ Diệp cầm vô lăng, nhìn anh mấy cái: “... Dáng vẻ của cậu thế này thật sự là không sao chứ, có ai ở nhà với cậu không? Đứa nhỏ lần trước có ở nhà không?”
“Cậu đang nói đến Tiểu Cảnh hả?... Không biết cậu ấy đã về chưa nữa.”