Có lẽ là vì cậu vừa mới chạy xong, giọng nói trầm thấp có chút thở dốc.
Giản Minh Chu không thấy có vấn đề gì, đột nhiên hét lên trước mặt anh:
"Mẹ kiếp!!!"
Anh ngẩng đầu lên, đầu nhóm tay giật giật, thấy Tiểu Lộc và ba trợ lý đều đang nhìn chằm chằm vào mình, trong mắt có tia sáng quen thuộc.
"Ai? Anh chàng đẹp trai gợi cảm này là ai vậy!?"
Giản Minh Chu: "..."
Làm thế quái nào mà biết cậu ấy là một chàng đẹp trai?
…Mặc dù Tạ Cảnh đúng là như vậy.
Tiểu Lộ hưng phấn nói: "Ồ ồ ồ~~ Biên biên, anh đang ở chung với một soái ca~~~"
"Nhưng cậu ấy gọi anh là chú… chàng trai đó không phải là cháu anh sao?"
Giản Minh Chu giải thích: “Là cháu trai của bạn tôi, đến nghỉ qua đêm.”
Tiểu Lộc ngây người: "Không có quan hệ huyết thống!"
Người trợ lý bên cạnh thì thầm: “Không phải càng thú vị hơn sao…”
Giản Minh Chu: “…”
Anh không nhịn được nữa, gõ lên bàn cảnh cáo: "Chú ý, đây là nơi làm việc, không được làm loạn!"
-
Sau một ngày gấp rút viết bản thảo, cuối cùng anh cũng hoàn thành việc bổ sung.
Khi Giản Minh Chu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì bên ngoài trời đã tối.
"Chờ một chút, biên tập viên." Tiểu Lộc lấy bánh mì và cơm nắm trong tủ lạnh ra, cho vào túi đựng hộp cơm trưa: "Hôm nay anh vất vả rồi, cái này cho anh mang về ăn!"
Giản Minh Chu nhận lấy: "Cám ơn... chắc là không hết hạn phải không?"
“Dĩ nhiên là không!"
Ra khỏi cửa, bắt taxi về nhà.
Giản Minh Chu yêu cầu tài xế dừng lại ở siêu thị bên ngoài khu chung cư để mua một số thứ.
Ngay khi anh rời khỏi siêu thị, trời bắt đầu đổ mưa.
Những cơn mưa rào của mùa hè đến nhanh và dữ dội, trong vòng nửa phút, mưa lớn trút xuống.
Gió mạnh uốn cong ngọn cây, cành lá xào xạc.
Giản Minh Chu liếc nhìn, khoảng cách không xa không gần, liền chạy thẳng về.
Về đến nhà đã ướt đẫm, anh thấy Tạ Cảnh đã trở về. Tạ Cảnh liếc anh một cái, xoay người từ trong phòng tắm lấy ra một chiếc khăn khô:
"Chú lau đi.”
Chiếc khăn khô được đưa vào lòng bàn tay anh, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào tiền sảnh.
Giản Minh Chu cô đơn đã lâu, bây giờ nhất thời có chút hoảng hốt.
Đó là chàng tiên ốc...
"Cảm ơn."
Trên cổ anh có vết ướt, chiếc áo phông mỏng dính sát vào người. Sau khi lấy khăn, anh đặt chiếc túi vải lên bàn gần đó.
Bang... Hộp cơm trưa hình quả dâu tây trượt một nửa ra khỏi túi.
Giản Minh Chu không để ý, cúi đầu lau tóc.
Đang lau chùi, đột nhiên nghe thấy Tạ Cảnh bên canh chậm rãi nói: “Hình như tôi đoán sai rồi…”
Anh nhìn qua chiếc khăn: “?”
Tạ Cảnh chống tay lên mép bàn: “Hôm đó bạn cùng lớp hỏi tôi chú có bạn gái không, tôi nói chắc là không.”
Ánh mắt cậu dõi theo người đối diện, dừng lại ở hộp cơm dâu tây.
Giản Minh Chu phản ứng lại, biết mình đã bị hiểu lầm.
“Không phải, tôi đi giúp đỡ đồng nghiệp, cái này coi như quà cảm ơn.” Anh thản nhiên nói: “Sao tôi lại có bạn gái?”
Anh coi đó là điều hiển nhiên.
Tạ Cảnh thuận theo đó hỏi: "Tại sao không?"
Giản Minh Chu dừng lại, nhớ lại sở thích của mình.
Hãy tưởng tượng: Nếu tìm được bạn gái, hai người có thể cùng nhau lặng lẽ đọc truyện tranh đam mỹ dưới ánh hoàng hôn, cùng nhau cười…
Suy nghĩ này khiến anh giật mình: Đó chẳng phải là chị em à?
“Đang suy nghĩ cái gì thế?” Tạ Cảnh trầm ngâm nhắc nhở: “Đồng tử co rút lại.”
"..."
Giản Minh Chu tỉnh táo lại.
Không biết là vì mắc mưa hay vì lý do nào khác mà cơ thể anh bắt đầu ấm lên. Nếu là bình thường, anh có thể chỉ dùng những từ thích hợp nhất để nói: "Tôi chỉ không có hứng thú" hoặc những câu tương tự.
Nhưng bây giờ anh đang lau nước trên người rồi nhìn sang một bên, anh nói:
"Dù sao thì cũng chẳng có ai muốn yêu đương với tôi cả."