Ánh mắt họ chạm nhau, dường như có gì đó đã rõ ràng trong giây lát.
Tạ Cảnh hơi ngẩng đầu, trên mặt nở một nụ cười khó hiểu: "Chú."
"..."
Được rồi, đừng cười nữa. Quên mất cậu, thật là ngại quá.
Giản Minh Chu tận lực thuận theo bầu không khí, cố gắng đưa điện thoại ra một cách tự nhiên nhất có thể: "Tiểu Cảnh, chúng ta cũng quét mã đi."
Tạ Cảnh phối hợp mở WeChat: “Được.”
Mọi người trong bàn đồng loạt quay đầu lại: “...???”
Hà Tập cầm điện thoại, đột nhiên cảm giác như đang cần củ khoai nóng hổi: “Hai người chưa thêm bạn bè!?”
Xác minh được thông qua, một tiếng bíp.
Giản Minh Chu nhìn trang hiện lên trên điện thoại.
Tên WeChat của Tạ Cảnh rất đơn giản, chỉ có một chữ “Cảnh”.
…Nó rất hợp với phong cách đời thường của cậu. Cũng mang cảm giác áp bức như nam chính trong truyện thanh xuân vườn trường.
Giản Minh Chu vừa định thêm một từ "Tiểu" vào trước biệt danh để giảm cảm giác áp bức thì Tạ Cảnh vừa hỏi vừa thay đổi biệt danh: "Hôm nay chú chụp rất nhiều ảnh cho cậu à?"
Hà Tập lập tức bưng nước cho người: “Cũng chụp cho cậu một tấm.”
“Thật sao?” Tạ Cảnh đặt điện thoại xuống: “Để tớ xem xem?”
Ba người đồng thời im lặng.
Hà Tập: "..."
Chu Húc Dương: "..."
Giản Minh Chu: "..."
Chu Húc Dương nghĩ đến đống ảnh có hình người mờ mờ, lúng túng nói: "Ừm, chủ yếu là chụp..."
Giản Minh Chu tiếp lời: “Đồ ăn tới rồi kìa."
"..." Tạ Cảnh hiểu ý, nhìn qua.
May thay các món đã gọi được mang lên ngay lúc này, đúng lúc phá vỡ bầu không khí tương đối im lặng. Hà Tập nhanh chóng đứng dậy, cầm ly bia đang lắc lư…
"Được rồi...chúng ta hãy nâng ly chúc mừng nào!"
-
Một bữa tụ tập ăn uống chỉ có ăn uống rồi nói chuyện.
Bia được rót đi rót lại nhiều lần.
Giản Minh Chu uống rất nhiều, bia là thứ giúp con người sảng khoái.
Nhưng anh cho rằng mình có tửu lượng khá tốt, tửu phẩm(*) cũng không tồi, đến bây giờ vẫn tỉnh táo.
(*): tửu phẩm có thể hiểu đơn giản là những hành vi sau khi uống rượu, phá phách hay yên tĩnh.
Nhìn đi, anh có thể ghép vỏ tôm hùm lại với nhau hoàn hảo.
“Chú.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh anh. Một bàn tay rộng che lấy ly rượu của mình, Tạ Cảnh nhìn sang.
“Chú không được uống nữa.”
Giản Minh Chu không biết mặt hay tai mình đang đỏ bừng, quay đầu giải thích: “Không sao đâu, tôi đang tỉnh mà.”
Một bàn người: "..."
Hà Tập mở miệng: “Hôn mê cũng không sao…”
Sau đó Chu Húc Dương đá cậu một cái dưới gầm bàn: “Này!”
Chu Húc Dương nói: “Tớ ăn gần xong rồi.”
“Ừ.” Tạ Cảnh đứng dậy: “Tớ đi thanh toán trước.”
Giản Minh Chu đứng lên nói: "Chú mời các cậu."
"Không, không, không...!" Một đám nam sinh lập tức ngăn cản anh: "Chúng ta chia đều, anh Minh Chu, chúng ta chia tiền ra rồi gửi cho Tạ Cảnh thanh toán."
Những người có mặt đều là vận động viên, tay dài chân dài, sức khỏe tốt.
Giản Minh Chu giãy giụa một lúc nhưng vẫn không nhúc nhích, đành phải thỏa hiệp chia tiền hóa đơn.
Anh vốn tốt nghiệp từ một trường danh tiếng với điểm số khá.
Tính nhanh trong đầu một chút đã có hóa đơn.
Giản Minh Chu vừa chuyển tiền vừa nghĩ thầm: Nhìn xem, tôi nói là tôi vẫn đang tỉnh táo mà.
Tạ Cảnh nhanh chóng thanh toán hóa đơn rồi quay lại.
Nhóm người bước ra khỏi cửa hàng, bên ngoài trời đã tối. Gió đêm mát lạnh thổi bay cơn say.
Các chàng trai tụm năm tụm ba rồi tạm biệt nhau.
Giản Minh Chu đứng dưới đèn đường, mặt đỏ bừng, đôi mắt hơi ươn ướt.
Chu Húc Dương liếc nhìn mấy cái, do dự hỏi: "Ừm... Anh Minh Chu, anh đi bộ về nhà được không?"
Giản Minh Chu thầm cau mày.
Cậu đang coi thường ai chứ?
Anh gật đầu khẳng định: “Tôi rất tỉnh táo.”
Giọng điệu của anh như đang nói: “Trạng thái tinh thần của tôi rất tốt… Trạng thái tinh thần của tôi rất tốt.”
Mọi người không khỏi liếc mắt nhìn anh, lại lưỡng lự không muốn nói.
Tạ Cảnh im lặng một lúc rồi quay sang chiếc xe điện công cộng trên đường.
“Chú, để cháu chở chú về."
"?" Tạ Cảnh không tỉnh táo mới đúng đó?
Giản Minh Chu cảnh giác nắm lấy cánh tay cậu: “Lái xe điện cũng coi là say rượu lái xe.”
Anh cảm thấy mình rất hiểu đạo lý.
Tạ Cảnh còn chưa kịp nói lại thì anh đã dựng lên một tiêu đề tin tức: “Chủ hộ khu chung cư Hoa Vân, Giản mỗ, Tạ Mộ đều bị bắt quả tang lái xe trong tình trạng say rượu."
Mọi người: “...”
Tạ Cảnh: “...”
Gió đêm mát lạnh thổi qua, Tạ Cảnh nhìn Giản Minh Chu nghiêm túc, nhẹ giọng nói:
"Chú ơi, một xe không thể có hai tay lái, không thể gọi là đều say rượu mà lái xe được!"