Tạ Cảnh rũ mắt, ngẩng đầu uống mấy ngụm nước.
Nghê Nhiên bật cười: “Tớ đùa thôi mà!”
Cười xong, cô nhìn Giản Minh Chu: “Nhưng nói thật, chú của cậu rất đẹp trai…”
"Này, chú ấy có bạn gái chưa?"
Tạ Cảnh nghĩ tới căn nhà mình ở: “Chắc là không.”
Cậu cười nửa miệng hỏi: “Sao vậy?”
Nghê Nhiên giả vờ ngượng ngùng, áp mặt vào tay cậu: “Là mẫu hình lý tưởng của tớ~”
Tạ Cảnh thản nhiên nhắc nhở: “Mặc dù khó nói, nhưng chú của tớ lớn tuổi hơn cậu rất nhiều.”
“Cậu thì biết gì chứ, như vậy mới có sức hút, người đàn ông trưởng thành và dịu dàng."
Từ trước đến nay Nghê Nhiên đều có tính cách phóng khoáng, khi cô nói "thích" thì chỉ là đang nói miệng thôi. Còn về sự quyến rũ, trưởng thành, dịu dàng...
Tạ Cảnh nhìn về phía Giản Minh Chu.
Dáng người khá chuẩn, khuôn mặt mềm mại trơn bóng. Mái tóc mềm mại ánh lên màu hạt dẻ ấm áp trong nắng, cậu giơ điện thoại lên, không biết mình đang chụp cái gì, chỉ có cảm giác thân thuộc và bình yên.
Cậu chưa kịp xác định cảm giác thân thuộc này đến từ đâu thì đã nghe Nghê Nhiên nói: "Tôi rút lại lời vừa nói… chú của cậu thật sự rất giống bố mẹ cậu."
Tạ Cảnh quay đầu lại, nói: "Cái gì?"
“Ngày đầu tiên đến trường, bố mẹ tôi đứng ở sân chơi, ký túc xá, phòng dạy học và liên tục dùng điện thoại di động chụp ảnh.”
Cô nói thêm: "Cứ như gia đình tôi có một đứa con vừa mới lớn ấy.”
Tạ Cảnh: “…”
Ở phía bên kia, Giản Minh Chu vẫn đang trò chuyện với Chu Húc Dương và những người khác, hai thằng nhóc này không chút khách khí nhờ anh chụp ảnh chung.
Giản Minh Chu vỗ vỗ liên tục, gáy anh bắt đầu ửng đỏ.
Anh gõ nhẹ cốc nước rồi đặt nó xuống ghế nghỉ.
Tạ Cảnh đứng dậy đi về phía bên kia, bóng đen loáng qua trước mắt Nghê Nhiên.
Nghê Nhiên ngẩng đầu: "Sao vậy?"
“Tớ muốn mọi người đứng trong bóng râm."
Tạ Cảnh khéo léo nói: “Chú không thể phơi nắng được.”
Nghê Nhiên: “?”
Cô ngỡ ngàng trước cái ngữ khí này của Tạ Cảnh: Sao, đang trồng hoa chắc?
-
Buổi tập huấn kết hợp trong một ngày kết thúc vào buổi tối.
Giản Minh Chu cũng ở lại đến tối rồi cùng Tạ Cảnh và những người khác ra khỏi trường.
Anh đã chụp rất nhiều ảnh, trong đó có tòa nhà giảng dạy và thư viện.
"Ôi, tập huấn kết hợp thực sự rất mệt mỏi!"
Hà Tập duỗi tay, nói: "May sáng mai tớ có thể nghỉ ngơi nửa ngày. Được rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm một bữa để tự thưởng nhé?"
Chu Húc Dương khen ngợi: “Cậu đối xử với bản thân khá tốt đấy."
Hà Tập hỏi: "Tụ tập nhé? Tạ Cảnh đi không? Anh Minh Chu cũng sẽ đến. Lần trước đã thống nhất rồi."
Tạ Cảnh không quan tâm: "Được."
Nói xong, cậu nhìn Giản Minh Chu, nói: "Chú."
Giản Minh Chu đoán được ý của cậu là muốn hỏi ý kiến liền gật đầu: “Được.”
Một nhóm năm sáu người tìm được một quán ăn.
Một nhóm sinh viên thể thao, cao lớn, đều ở độ tuổi đôi mươi, ngồi xuống và gọi một bàn lớn gồm các món ăn và vài cốc bia.
Một chiếc bàn dài kê sát tường, có ba đến tám ghế ngồi.
Giản Minh Chu ngồi xuống bên cạnh Tạ Cảnh, Hà Tập ngồi một bên.
Vừa ngồi xuống, Hà Tập tỏ ra rất thích thú, nói: "Anh Minh Chu, hãy gửi cho em những bức ảnh anh chụp cho chúng em hôm nay nhé!"
Giản Minh Chu mở điện thoại ra, nói: “Chờ một chút.”
"Hay là chúng ta add WeChat trước nhé?"
"Được rồi, em sẽ đưa mã cho anh quét."
"Add em với." Chu Húc Dương đi theo đi tới, ba người cầm điện thoại nhìn nhau, bầu không khí khá tốt.
Giản Minh Chu đang say sưa nói chuyện với hai người thì khựng lại, chợt nhớ ra sáng nay anh chỉ mới gửi chứng chỉ huấn luyện, lại quên chưa thêm Wechat của Tạ Cảnh!
Khi anh nhớ ra chuyện này, mới cảm thấy bên mình rất yên tĩnh.
Giản Minh Chu quay lại nhìn Tạ cảnh, cậu chống cằm, lặng lẽ nhìn về phía họ. Dưới ánh đèn trên cao, đôi lông mày rũ xuống trông càng có vẻ sâu hơn, không thể thấy được cảm xúc thừa thãi nào khác.