Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 9

Tình cờ hôm nay anh không có việc gì làm nên đành đến trường xem thử.

Anh lấy giấy tờ tùy thân rồi ra khỏi cửa.

Từ đây đến trường đại học F rất gần, đi taxi chỉ mất chưa đầy mười phút. Đại học F có khuôn viên rộng rãi, Giản Minh Chu vào trường hỏi địa chỉ rồi đi thẳng đến nơi tập huấn.

Địa điểm tập huấn nằm ở cuối phía đông của sân chơi.

Vừa rẽ vào một góc cua, vùng cỏ xanh quen thuộc và đường băng đỏ hiện ra trước mắt.

Một số nhóm sinh viên đại học tụ tập rải rác trên sân chơi, hơi thở của tuổi trẻ phả vào mặt anh.

Người đầu tiên phát hiện ra Giản Minh Chu là nam sinh tóc vàng ngày hôm qua.

"Eh? Anh Minh Chu!" Nam sinh tóc vàng vẫy tay từ xa, rồi quay lại hét lớn:

"Tạ Cảnh, chú của cậu tới rồi!"

Giọng nam sinh ấy to đến nỗi người ở nửa sân chơi đều nhìn sang.

Tạ Cảnh đang nói chuyện với huấn luyện viên cũng nhìn sang.

Nhìn thấy Giản Minh Chu đến gần, Tạ Cảnh hơi sửng sốt.

"Chú." Dưới ánh nắng chói chang, ngũ quan sâu thẳm của cậu trông càng đẹp trai hơn, cổ cậu ướt đẫm mồ hôi, thiếu niên với thân hình săn chắc đi tới.

Giản Minh Chu đưa nó ra: “Chứng chỉ tập huấn của cậu.”

"Tại sao chú lại đích thân đưa đến?"

“Tôi thuận gió.” Tiện đường hóng gió.

"...?”

Tạ Cảnh bối rối cúi đầu xuống, môi cậu khẽ hé mở, huấn luyện viên bên cạnh vỗ nhẹ cậu: "Được rồi, cậu nhanh chóng đi đăng ký đi, đừng quên mang theo giấy tờ tùy thân!"

Tạ Cảnh nói một tiếng cảm ơn với Giản Minh Chu: “Chú, cháu đi trước.”

Giản Minh Chu vẫy tay, đi về phía khán đài.

Đứng cạnh khán đài là nam sinh tóc vàng, lúc đó cũng đang đi tới.

"Anh Minh Chu, anh đến đây để đưa chứng chỉ tập huấn cho Tạ Cảnh à?"

"Ừm, tới xem một chút."

Nam sinh tóc vàng tên là Hà Tập, còn nam sinh râu ngắn kế bên tên là Chu Húc Dương.

Nghe hai người nói hôm nay tình cờ có một trại tập huấn chung của một số trường nên phải đăng ký bằng chứng chỉ tập huấn của mình.

“Vậy thì anh đến vừa kịp lúc.”

Hà Tập nói: "Tạ Cảnh rất giỏi. Cậu ấy là thành viên chủ lực trong môn bộ môn điền kinh. Lượt đầu tiên trong trận đấu này là cậu ấy - anh xem."

Giản Minh Chu nhìn theo, thấy Tạ Cảnh đã đăng ký xong, đi đến cuối đường băng.

Ánh nắng chiếu xuống theo sau cậu.

Tấm lưng cao hướng về phía mặt trời, đôi vai khom xuống, nhìn thoáng qua như ngang bằng với bầu trời phía xa.

Động tác chuẩn bị kết thúc bằng một tiếng huýt sáo: bíp!

Tạ Cảnh gần như lao ra ngoài ngay lập tức, khí chất nhàn nhã thường ngày của cậu biến mất, mang theo sức bùng nổ đáng kinh ngạc.

Chiếc áo phông màu đỏ sậm để lại dư ảnh trong gió, những cơ bắp cuồn cuộn dường như đang nhỏ từng giọt mồ hôi.

Khoảnh khắc trôi qua trước mắt Giản Minh Chu khiến anh ngạc nhiên.

Giản Minh Chu dường như nín thở.

Mãi cho đến khi dư ảnh của chiếc áo phông màu đỏ biến mất, anh mới nhận ra mình đang làm gì, lấy điện thoại ra: tách, tách…

Anh gần như quên mất mọi việc.

Chu Húc Dương ở bên cạnh liếc nhìn, nói: "Anh Minh Chu, anh nên chụp ảnh Tạ Cảnh khi cậu ấy ở đây."

Giản Minh Chu cúi đầu xem qua các bức ảnh, “Không sao đâu, chỉ cần có bóng hình là đủ rồi.”

Có thể dùng làm tài liệu tham khảo cho tác giả.

Chu Húc Dương: “?”

Sau khi trận đấu tập của nhóm đầu tiên kết thúc, Tạ Cảnh lui về khu vực nghỉ ngơi uống nước.

Khoảng cách giữa khu vực nghỉ ngơi và đầu kia của khán đài là một khoảng cách ngắn.

Từ đây, có thể thấy một bên mặt của Giản Minh Chu, người hình như đang trò chuyện vui vẻ với Hà Tập và Chu Húc Dương, những người thắng về số lượng.

“Tạ Cảnh, đó là chú của cậu phải không?"

Từ phía sau truyền đến một giọng nói, Tạ Cảnh quay người lại, là Nghê Nhiên, đội trưởng đội vượt chướng ngại vật nữ bên cạnh: “Ừ.”

Nghê Nhiên buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, nhìn ba người vui vẻ trò chuyện: "Ồ~ thoạt nhìn còn tưởng là chú của Hà Tập!"