Cuối cùng, cả hai bắt taxi về.
Cho đến khi Gian Minh Chu bước vào chung cư, anh vẫn âm thầm lo lắng về vấn đề “lái xe lúc say rượu”.
Hai người lần lượt đi lên lầu.
Giản Minh Chu đi mấy bước lại nói: “Vừa nãy là lỡ lời.”
"..." Người phía trước dừng lại. Tạ Cảnh cười cười, quay người nói: "Ừ, tôi hiểu."
Giản Minh Chu đứng ở đó, nhìn sang.
Tại sao cậu lại cười, cậu không tin những gì anh nói?
Ánh đèn hành lang chiếu chéo từ phía trước.
Tạ Cảnh đứng ở nơi cao hơn anh, vai tựa vào tường, khiến cậu trông càng cao hơn. Giản Minh Chu vốn muốn giải thích, nhưng đột nhiên lại phân tâm.
Nhìn nhau hai giây, Tạ Cảnh đột nhiên mỉm cười, duỗi tay ra.
"Sao thế, có cần tôi dẫn chú lên không?"
Lá cây bên ngoài xào xạc, trong hành lang yên tĩnh không có ai đi qua.
Bàn tay đưa cho anh vừa khô vừa to.
Giản Minh Chu hồi phục tinh thần, nhìn thoáng qua, lý trí suy nghĩ: Đây không phải truyện tranh BL.
Anh chậm rãi lùi lại: “Không cần.”
…
Tạ Cảnh có lẽ chỉ là tùy ý hỏi, sau khi thu tay lại, hai người nói chuyện rồi lên lầu.
“Hình như cậu không tin.”
“…Tôi tin.”
"Tôi rất tỉnh táo, Tiểu Cảnh."
"Nhưng chú đang ghép vỏ tôm hùm..."
"Nhìn xem, cậu không tin!"
"…Tôi tin."
Trò chuyện qua lại một lúc, Giản Minh Chu cảm thấy sự chú ý của mình thật sự bắt đầu phân tán!
Cuối cùng anh cũng leo lên bậc thang đến trước cửa nhà mình. Thở một hơi dài, anh lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Dừng lại một chút... vào nhà đi.”
Tạ Cảnh ngoan ngoãn không nói nữa, đứng ở phía sau anh.
Anh cố gắng xoay chìa khóa nhưng nó không mở.
Anh đã mua căn hộ này từ sớm, khóa cửa hơi cũ, chìa khóa thỉnh thoảng bị kẹt.
Giản Minh Chu khẽ cau mày, vặn mạnh sang một bên, cuối cùng cũng phát ra âm thanh cạch cạch từ lỗ khóa.
Hành lang im lặng trong hai giây.
Tạ Cảnh cúi đầu, thấy người trước mặt vẫn không nhúc nhích: "Chú?"
“Tin xấu...” Giản Minh Châu lùi lại một bước, quay đầu lại, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Chìa khóa trong ổ khóa bị gãy rồi.”
Tạ Cảnh: "..."
“Còn có tin tệ hơn nữa.”
"…Cái gì?"
Giản Minh Chu hít sâu một hơi, nói: “Hình như đây là cửa nhà người khác.”
Tạ Cảnh, "!"
-
Hai mươi phút sau, thợ khóa đến như đã hẹn.
Sau khi nhìn thấy chiếc chìa khóa bị gãy, anh ta rất ngạc nhiên.
Sau khi biết nó bị gãy trong khóa cửa nhà người khác, anh ta lại càng ngạc nhiên hơn: “Có thể coi như chôn xương ở nơi đất khách quê người…”
Giản Minh Chu: "..."
Đừng biến ở khóa của nhà người ta thành một nhân vật anh hùng.
May thay, người thợ khóa ở đây rất lành nghề, rất nhanh đã lấy chiếc chìa khóa còn sót lại ra. Người hàng xóm ở tầng dưới cũng quen biết anh, mở cửa xong nghe anh xin lỗi còn cười vui vẻ: "Tiểu Chu, sao cháu còn có thể phạm sai lầm vậy được chứ ~"
Dì Quách hàng xóm mỉm cười, nhìn Tạ Cảnh bên cạnh: "Này, sao trước đây dì chưa từng thấy anh chàng đẹp trai này bao giờ?"
Giản Minh Chu giới thiệu: “Cậu ấy là cháu ở trong nhà của con.”
Tạ Cảnh lễ phép nói: “Chào dì ạ.”
Họ nói chuyện vui vẻ, giọng nói của chồng dì Quách vang lên từ trong phòng: "Muộn thế rồi, Tiểu Chu hãy về nghỉ ngơi đi!"
Dì Quách ậm ừ rồi ngừng nói.
Khi cửa đóng lại, Giản Minh Chu mơ hồ nghe được đối phương vui vẻ nói với người trong phòng:
“Biết gì không, có hai anh chàng đẹp trai!”
“...”
Sau bao vất vả, về đến nhà đã gần mười giờ.
Cuộc trò chuyện trước đó đã dừng lại, hai người dọn dẹp xong về phòng ngủ.
Giản Minh Chu ngủ một giấc đến trưa hôm sau.
Khi anh tỉnh dậy nhìn vào điện thoại của mình, trên đó có rất nhiều cuộc gọi khẩn cấp liên hoàn, cùng với một tin nhắn…
[cc Tiểu Lộc]: Khó giữ mạng chó! Chu biên cứu tôi!!!
"..."
Đã bảo đừng gọi tôi là chu biên mà.