Căn phòng đã được dọn dẹp.
Bởi vì Tạ Cảnh tới nên truyện tranh của Giản Minh Chu tạm thời được cất đi, anh ở trong thư phòng chẳng có việc gì làm, dứt khoát đi ra nằm dài trên sofa phòng khách.
Chiều thứ Bảy, hơi say nắng.
Ánh nắng phân tán trên vầng trán mềm mại của anh, khiến chiếc ghế sofa trở nên ấm áp và mềm mại.
Giản Minh Chu lăn lộn trên sô pha, vùi đầu vào gối:
Truyện tranh anh đọc sáng nay đã đến đoạn cao trào.
Tiếp theo sẽ tỏ tình chứ?
Sẽ ** một chút chứ? Nhắc mới nhớ, anh khá thích kiểu công của bộ đó, cao to đẹp trai, có phần mạnh mẽ.
Dáng người khác biệt thực sự rất dễ thương...
Trong đầu đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông cửa bên ngoài lối vào cuối cùng cũng reo lên.
Giản Minh Chu suy nghĩ một chút: Người đến rồi à?
Anh đứng dậy, vỗ nhẹ áo khoác, chỉnh lại vẻ mặt rồi bước tới cửa, ấn tay nắm cửa.
Cánh cửa mở ra.
Ánh sáng vàng đỏ khuếch tán vào tiền sảnh từ khe hở trên cánh cửa nghiêng, và bóng dáng cao lớn đứng ngoài cửa lọt vào mắt anh…
Đồng tử của Giản Minh Chu run rẩy, anh hoàn toàn tỉnh táo.
...Cái mà Tạ Trì nói "rất lớn" hóa ra là về mặt vật lý!
Người trước mặt có đôi lông mày rậm, lông mi rũ xuống, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng. Chắc vì là sinh viên thể thao nên dáng người săn chắc, linh hoạt, chiếc túi đeo vai được đeo tùy ý trên vai.
Trông có vẻ tùy hứng nhưng gia giáo vẫn tốt.
"Xin chào."
Giản Minh Chu vô thức thở ra một hơi: "Ừm, Tiểu Cảnh đúng không? Chú cậu đã nói với tôi rồi, vào đi."
Anh đưa tay giúp cậu xách chiếc vali phía sau.
Tạ Cảnh ôm hành lý bằng một tay, đi vào cửa, nghiêng người thay giày: “Tôi tự đi được.”
Cửa vừa đóng lại, ánh sáng mờ đi, vẻ mặt của cậu lại càng rõ ràng hơn trước.
Không lo lắng cũng không cố tình lựa ý hùa theo.
Cậu điềm tĩnh và trưởng thành hơn nhiều so với tưởng tượng của Giản Minh Chu.
...Thậm chí còn bình tĩnh chỉnh lại đôi giày bị lệch khi mở cửa, tiện tay cất lại vào tủ giày.
Giản Minh Chu liếc nhìn, nói: "Không sao đâu, chuyện đó cậu không cần lo."
Tạ Cảnh đóng tủ giày lại, đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Chú tôi nói vì không đưa tiền, nên tôi đến làm trâu làm ngựa.”
Giản Minh Chu:...
Chính xác thì Tạ Trì đã truyền đạt cho người ta cái gì thế?
Anh mở rồi lại ngậm miệng, cuối cùng nuốt xuống mấy chục câu mắng chửi sắp thốt ra, giữ nguyên vẻ mặt bình thường, dẫn Tạ Cảnh đi về phía phòng khách.
"Qua đây đi, tôi cho cậu xem phòng."
"Được."
Tạ Cảnh nhướng mi, nhìn về phía bóng lưng trước mặt.
Dáng người thẳng tắp, ôn hòa điềm tĩnh, gần như hoàn toàn phù hợp với hình tượng một “người lớn lý tưởng”.
Cậu nhàn nhạt thu lại ánh mắt.
Trước mặt cậu, "người lớn lý tưởng" Giản Minh Chu đang dẫn người bước vào cửa thư phòng một cách tự nhiên nhất có thể.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Trong sự cảnh giác, phía sau đột nhiên vang lên một câu hỏi tùy ý: "Nhân tiện, tôi nên gọi anh là gì? Tôi nên gọi là anh... hay chú?"
Giản Minh Chu tỉnh táo lại, nói: “Gọi tôi là chú.”
Tuy gọi là “anh” nghe dễ nghe hơn, nhưng vai vế nhỏ hơn Tạ Trì một chút thì anh thật sự không cam lòng.
Tạ Cảnh chỉ ừ một tiếng “chú."
Giọng nói trầm thấp lười biếng khiến màng nhĩ ngứa ngáy.
Vai của Giản Minh Chu khẽ động.
Anh đứng xa hơn một chút rồi dừng lại ở phòng khách: "Đây là phòng khách, bên kia là phòng ăn và bếp. Phòng của cậu ở đối diện phòng khách. Bên cạnh là phòng tắm, còn đằng kia... "