Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 4

Anh chỉ vào thư phòng: “Đó là khu vực cấm.”

Phong ấn thứ gì đó mà ánh sáng không chiếu tới.

Nói xong, anh cảnh giác liếc nhìn Tạ Cảnh, lại thấy người sau hình như không có chút nào là muốn tìm hiểu, cậu cũng không hỏi, chỉ thản nhiên nói: "Được."

Giản Minh Chu thở phào nhẹ nhõm: Tốt lắm, xem ra cậu ta không có hứng thú.

-

Giới thiệu phòng xong, Tạ Cảnh đi thu dọn hành lý.

Giản Minh Chu gọi đồ ăn ngoài, mời Tạ Cảnh ăn cùng. Ăn tối xong, Tạ Cảnh rất có ý thức đứng dậy thu dọn, cậu rất khéo léo, thu dọn khá nhanh.

Giản Minh Chu ở bên cạnh xem.

Phải nói rằng những người có ngoại hình và khí chất nổi bật đều có phong cách khác nhau dù họ làm gì.

Đây là lần đầu tiên anh thấy ai đó dùng tay nghề điêu luyện như thể đang xáo bài và đặt cược trong một sòng bạc sang trọng làm một việc tuyệt vời như thế.

Khi anh đang nhìn thì điện thoại đột nhiên reo lên.

Giản Minh Chu liếc mắt nhìn người gọi: "Tạ Trì?"

Đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh run rẩy: "Minh Chu! Cháu trai của tôi đang làm gì vậy? Tại sao nó không nghe điện thoại?"

Giản Minh Chu nhìn người trước mặt: “Cậu ta đang… thu gom rác một cách thuận lợi.”

Tạ Trì: “…”

Tạ Trì: "Ồ, vậy thì tốt, để nó nghe điện thoại."

Tạ Cảnh đã ngước mắt nhìn sang.

Lúc này tay cậu đang bận nên Giản Minh Chu đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu, bật loa lên, tiện thể hỏi.

"Từ khi tới đây cậu vẫn chưa liên lạc với chú à?"

Tạ Cảnh liếc nhìn màn hình: "Gửi tin nhắn “đã đến”."

"Đến rồi!?" Tạ Trì đột nhiên cao giọng, không thể tin được, nói: "Chỉ với một tin nhắn lạnh lùng “đã đến” liền vứt cậu đi rồi à? Không còn gì để nói sao? Đồ đạc đã thu dọn chưa? Ở có quen không? Sống chung với Minh Chu thế nào rồi..."

Những câu hỏi liên tục đập vào màng nhĩ.

Giản Minh Chu không nhịn được nữa: “Cậu là mẹ nam à?”

"..." Giọng nói trong ống nghe đột ngột dừng lại.

Tạ Trì thận trọng hỏi: ""Mẹ nam?"

Một tiếng cười khúc khích đột nhiên vang lên.

Tạ Cảnh nhìn mặt Giản Minh Chu, cậu nói với giọng rất nhẹ nhàng đầy ẩn ý: "Chú... chú biết nhiều lắm."

…Đệch. Buột miệng nói ra rồi.

Giản Minh Chu âm thầm khó chịu, mím môi cúp điện thoại, lạnh nhạt thu điện thoại lại: "Sao vậy? Không phải là tôi nói theo nghĩa đen sao?"

Tạ Cảnh cũng thản nhiên cười: “Ừ.”

Cười cái gì? Trong lòng Giản Minh Chu trộm cau mày.

Nụ cười rất đẹp nhưng anh có cảm giác như giống một chú cún con.

Anh bị cười đến mức tiến thoái lưỡng nan: “Tôi đi tắm trước.”

Tạ Cảnh mỉm cười: “Được.”

Giản Minh Chu nói xong liền xoay người đi về phòng ngủ.

Anh thay xong quần áo đi ra, thấy Tạ Cảnh đã thu dọn đồ đạc gần xong. Anh đi qua phòng khách, vừa đến cửa phòng tắm thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Giản Minh Chu dừng lại, nhìn qua: ?

"Có lẽ là bưu kiện của tôi."

Tạ Cảnh nhìn qua, nói: “Có một số đồ khó mang theo, tôi ký gửi qua.”

Giản Minh Chu gật đầu, đi vào phòng tắm.

Khi cửa đóng lại, ánh đèn sợi đốt trên đầu rơi xuống làm da người ta bừng sáng. Anh giơ tay cởϊ qυầи áo, đang giữa chừng, điện thoại trên bồn rửa đột nhiên rung lên, màn hình sáng lên.

[Từ: Tin nhắn chưa đọc từ tổng biên tập.]

Tổng biên tập? Giản Minh Chu treo quần áo lên, đưa tay mở ra——

[Tổng biên tập]: Minh Chu, họa sĩ truyện tranh yêu thích của cậu, thầy Kiêu Linh, đã xuất bản một cuốn sách mới, còn là thể loại mà cậu thích nhất, tôi để lại một bộ gửi sang cho cậu.

[Tổng biên tập]: Nó sẽ được giao ngay bây giờ.

[Tổng biên tập]: Cậu có vui không? Haha.

Giản Minh Chu: “…”

Giản Minh Chu: “???”

Bên ngoài vang lên tiếng cạch mở cửa.

Đồng tử của anh co rút lại, tim như nổ tung: Haha cái đầu nhà cậu!!!