Thích Đọc Truyện Đam Mỹ, Tôi Cong Lúc Nào Không Hay

Chương 2

Lúc còn nhỏ chưa biết gì chỉ tình cờ đọc được truyện tranh đam mỹ. Lúc đầu chỉ đọc như một bộ truyện tranh bình thường, nhưng vừa lật trang đã thấy hai nhân vật nam chính đang hôn nhau.

Anh sợ đến mức ném bay cuốn sách đi!

Sau khi suy nghĩ vài giây lại đi tới nhặt nó lên: Được rồi, lạ quá, nhìn lại xem.

Nhìn lại hết lần này đến lần khác.

Đến lúc nhận ra có điều gì đó không ổn thì anh đã bước vào.



Buzz! Một âm thanh chấn động khác làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

Giản Minh Chu hít một hơi sâu: Lần này lại là chuyện gì?

Một bàn tay có khớp xương cân đối nhấc chiếc điện thoại trên bàn lên.

Thấy ID người gọi, anh như nín thở. Không phải công việc, mà là bạn cùng phòng và bạn tốt hồi đại học của anh: [Tạ Trì.]

"Alo, có chuyện gì thế?"

“Minh Chu, đang bận à?” Giọng của Tạ Trì ở đầu dây bên kia mang theo sự dịu dàng như đang hỏi han ân cần.

Không có việc gì mà tỏ ra ân cần; không phải gian cũng là trộm, không thân chẳng quen!

Giản Minh Chu lập tức cảnh giác, tiện tay lật một cuốn doujinshi (*), giọng nói cũng ôn nhu không kém.

(*)"Doujinshi" là một từ tiếng Nhật, được viết là "同人誌". Nó thường được sử dụng để mô tả những tác phẩm sáng tác độc lập, thường là truyện tranh, tiểu thuyết, hoặc ảnh vẽ được tạo ra bởi các họa sĩ, nhóm sáng tác, hoặc các cá nhân không thuộc về ngành công nghiệp giải trí chính thống.

"Bận chết đi được."

"..."

Hình như người bên kia nghẹn một lúc, sau đó nói với giọng điệu ấm áp và lịch sự hơn: “Cậu có thể tranh thủ thời gian với tôi một chút. Là thế này, nhà cậu không phải ở gần trường đại học F sao? Cậu vẫn sống một mình phải không?"

Giản Minh Chu "Ừ, sao vậy?"

Tạ Trì nói: “Đứa cháu lớn của tôi đang tập huấn thể dục gần nhà cậu, ở nhờ nhà cậu một thời gian có tiện không?”

Bộp! Bàn tay đang lật cuốn sách buông ra, cuốn sách đóng lại.

Bìa có nhiều gai vướng vào, với tựa đề [Thiên đường hoa hồng—Bị cấm].

Giản Minh Chu trầm mặc một lát: "Đứa cháu của cậu bao nhiêu tuổi?"

"Ờ, rất lớn?"

“…” Chẳng trách hồi đó điểm ngữ văn lại kém.

Tạ Trì vẫn cố gắng lôi kéo: “Yên tâm, nó sẽ không gây phiền toái gì cho cậu đâu, nó chỉ đến để ngủ thôi, thực ra là vì điều kiện nhà trọ ngắn hạn xung quanh không tốt, chúng tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho cậu, được không?"

Thật ra chỉ đến ngủ một giấc...

Giản Minh Chu suy nghĩ một chút. Nhà anh khá rộng rãi.

Còn có phòng ngủ dự phòng.

"Quên tiền thuê nhà đi, cậu ta có biết làm việc nhà không?"

Anh đang đắm chìm trong công việc và truyện tranh, đã lâu rồi không dọn phòng.

Giọng nói bên kia đột nhiên cao lên: "Biết biết biết! Ai có tay chân mà không biết!"

Giản Minh Chu có tay có chân: “...”

Đây là đang công kích ai thế?

"Vậy để cậu ta tới."

"Thật sao!? Cảm ơn Minh Chu, lần sau sẽ mời cậu ăn cơm." Tạ Trì há miệng, đùng đùng tia lửa điện, lại thề non hẹn biển:

"Yên tâm đi, Tiểu Cảnh rất có năng lực!"

"..."

Sau khi cúp điện thoại, Giản Minh Chu nhìn xung quanh:

Trên sàn nhà, trên bàn học toàn là truyện tranh đam mỹ, doujinshi xếp chồng lên nhau. Lúc ở một mình thì không sao, nhưng nếu để người khác nhìn thấy...

Không, không được.

Cảm giác xấu hổ ngay lập tức bao trùm lấy anh.

Một lát sau, anh chậm rãi cúi người xuống, bắt đầu phong ấn khu vực không thích hợp cho người ngoài đặt chân vào này.

-

Tạ Trì gửi tin nhắn nói cuối tuần này người sẽ tới.

Đó là con trai của chị gái cậu ta, tên là Tạ Cảnh. Từ nhỏ thành tích và ngoại hình xuất sắc, lần này cậu đến đại học F để tham gia trại huấn luyện thể thao.