Trình Du Cẩn rất tức giận, xem mà làm đi? Trình Nguyên Cảnh nói Trình lão Hầu gia có chuyện dặn dò nàng ngay trước mặt mọi người, nàng phải xem mà làm gì đây?
Mấy hôm trước Trình Nguyên Cảnh dẫn theo nàng từ phòng Trình lão phu nhân ra, hắn cũng lấy cớ như vậy. Khi ấy nàng còn cảm ơn Trình Nguyên Cảnh tốt bụng nhưng bây giờ biểu huynh biểu muội còn vô tư, nàng có thể ở chung với Từ Chi Tiễn cả một buổi chiều, cơ hội tốt như thế, hắn còn kiếm nàng đi làm cái gì chứ?
Trong lòng Trình Du Cẩn cực kỳ không muốn, nhưng trước mặt mọi người nàng không thể từ chối thúc thúc được. Trình Du Cẩn cười giả lả, thi lễ với Trình Nguyên Cảnh một cái, hỏi: “Bây giờ sao ạ?”
Trình Nguyên Cảnh chỉ lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi vén rèm đi ra. Trình Du Cẩn không còn cách nào, chỉ đành xoay người gật đầu với mọi người, nói: “Ta có việc ra ngoài, xin lỗi không tiếp được.”
Sau đó nàng vội vàng chạy ra theo, để lại mấy người còn ngơ ngác đứng dưới mái hiên, đưa mắt nhìn nhau. Từ Niệm Xuân nằm sấp trước cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Trình Du Cẩn chạy vội mấy bước đuổi theo Trình Nguyên Cảnh, hai người sóng vai đi tới sân của lão Hầu gia.
Từ Niệm Xuân thì thào: “Cẩn tỷ tỷ và cửu biểu thúc có quan hệ tốt thật, tổ phụ có việc gọi tỷ tỷ mà cũng nhờ biểu thúc tới truyền lời.”
Mà lúc này, Trình Du Cẩn đang đuổi theo Trình Nguyên Cảnh phải đè nén sự tức giận, hỏi: “Cửu thúc, người gọi ta tới đây để làm gì?”
Trình Nguyên Cảnh liếc nhìn Trình Du Cẩn bên cạnh, thấy nàng nổi giận đùng đùng nhưng vẫn giả vờ như không có gì, hắn không khỏi bật cười: “Ngươi nghĩ nhiều quá, đúng là Hầu gia gọi ngươi. Ta tiện đường, chuyển lời giúp mà thôi.”
Trình Du Cẩn ngạc nhiên, nửa tin nửa ngờ hỏi hắn: “Thật ư?”
“Không tin thì ngươi quay về đi.”
Trình Du Cẩn nhíu mày suy nghĩ một lúc, thà rằng tin có còn hơn là không, nàng đi đến viện của Trình lão Hầu gia trước luôn không sai. Dọc đường đi Trình Nguyên Cảnh không có ý định chủ động nói chuyện, Trình Du Cẩn dần yên tâm, hắn xa cách và hờ hững, thoạt nhìn không giống như coi nàng là trò cười. Có lẽ thật sự là Trình lão Hầu gia truyền lời.
Trình Du Cẩn ôm thái độ hoài nghi đi vào sân viện của Trình lão Hầu gia, ông khoác áo ngồi trước bàn hình vuông, thấy bọn họ vội vàng ngoắc: “Cửu lang, đại cô nương, hai con tới rồi.”
Trình Du Cẩn âm thầm giật mình, thật sự là Trình lão Hầu gia cho gọi! Nàng lặng lẽ liếc nhìn Trình Nguyên Cảnh, kết quả vừa lúc bị đối phương bắt quả tang. Trình Du Cẩn vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hành lễ với Trình lão Hầu gia: “Tôn nữ thỉnh an tổ phụ.”
Trình lão Hầu gia không để ý những nghi thức xã giao này, phất tay ý bảo họ mau ngồi xuống. Trình Nguyên Cảnh cũng không khách sáo rồi thật sự kéo một cái ghế ra ngồi xuống, Trình Du Cẩn nhanh chóng liếc nhìn quanh gian nhà, xem xét tình thế xong mới cẩn thận ngồi xuống cạnh Trình Nguyên Cảnh.
Trình lão Hầu gia đang xem chữ trên bàn, Trình Du Cẩn tinh mắt nhìn thấy, liếc qua một lượt, nhanh chóng đoán được đây là đồ tổ phụ yêu thích. Cái này Trình Du Cẩn có am hiểu, nàng lập tức nói: “Tổ phụ đang xem chữ của ai vậy ạ? Người này đặt bút mạnh mẽ, lúc thu bút lại lưu loát không câu nệ, thu phóng có chừng, có phong cách riêng, vừa nhìn đã biết là công phu sâu đậm. Chữ đẹp như thế, hẳn là không phải một người vô danh.”
Trình Du Cẩn thấy Trình Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn nàng, thầm nghĩ nàng nịnh bợ tổ phụ thì liên quan gì đến hắn? Ngay sau đó nàng nghe thấy Trình lão Hầu gia cười híp mắt nói: “Đây là chữ của Cửu lang.”
Nụ cười trên mặt Trình Du Cẩn cứng đờ, Trình Nguyên Cảnh ngồi bên cạnh cười khẽ một tiếng. Tiếng cười vừa nhạt vừa nhỏ, nếu không phải nàng ngồi ngay cạnh thì hoàn toàn không nghe được.
Cũng may chuyện này nhỏ, Trình Du Cẩn nhanh chóng điều chỉnh xong rồi cười nói: “Không ngờ lại là chữ của Cửu thúc, chất nữ thật sự được mở rộng tầm mắt. Nếu biết trước thì ta nên quấn lấy tổ phụ để người dạy ta viết chữ, như vậy ta cũng có thể viết được chữ đẹp như Cửu thúc.”
Trình lão Hầu gia cười to, trong lòng Trình Nguyên Cảnh lo lắng nghĩ, Trình Du Cẩn cũng có năng lực, bất cứ lúc nào cũng có thể âm thầm làm vui lòng người lớn. Một câu nói thổi phồng hai người mà nàng có thể nói được rất tự nhiên, tràn ngập hứng thú của tiểu nữ nhi, thái giám trong cung chuyên nịnh nọt để sống cũng không bằng nàng.
Hoàn cảnh như thế nào mới có thể nuôi ra được tính cách như vậy?
Trình lão Hầu gia lại không nghĩ nhiều như thế, ông vuốt chòm râu cười nói: “Đại cô nương nói không sai, Cửu lang quả thực là vô cùng tốt.”
Trình lão Hầu gia nói xong lại đổi sang nói chuyện khác: “Chuẩn bị tới lúc Thánh thượng tổ chức Thiên Thu yến, tuy Thánh thượng nói không nên làm quá lớn nhưng chúng ta làm thần tử, không thể thiếu tấm lòng được. Nhưng có thứ gì tốt mà Thánh thượng chưa từng thấy chứ, chúng ta chỉ có thể làm hết lòng hết dạ mà thôi. Chữ của Cửu lang đẹp, không ngại viết một bức thư chúc thọ gửi cho Thánh thượng chứ. Cửu lang, con thấy thế nào?”
Sao lại thấy kỳ lạ nữa rồi, Trình lão Hầu gia là phụ thân, ông muốn nhi tử làm chuyện gì mà không được, còn phải hỏi lại? Huống hồ Trình lão Hầu gia tặng lễ vào trong cung, lấy danh nghĩa của Nghi Xuân Hầu phủ, Trình Nguyên Cảnh có cơ hội như thế hẳn nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, vì sao Trình lão Hầu gia còn phải dùng giọng nói cẩn thận hỏi thăm như thế này?
Ánh mắt Trình Du Cẩn đảo qua giữa hai người, Trình Nguyên Cảnh không nói gì, im lặng hồi lâu. Trong khoảng thời gian này Trình lão Hầu gia lo lắng gần như nín thở. Cũng may, Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng thốt ra một chữ “Được” nhỏ tới mức không thể nhận ra.
Trình lão Hầu gia như trút được gánh nặng, lập tức nở nụ cười, có thể sánh ngang với lúc nghe Trình Du Cẩn khen ngợi ban nãy: “Vậy không còn gì tốt hơn.”
Trình Du Cẩn đang suy nghĩ thì đột nhiên bị gọi tên: “Đại cô nương.”
“Tặng thẳng tranh chữ thì hơi tùy tiện quá, hơn nữa ở trong mắt người khác sẽ có vẻ càn rỡ khó chấp nhận, bất lợi với Cửu lang. Đại cô nương, ta nghe tổ mẫu nói con thêu thùa may vá rất tốt, con có bằng lòng thêu bức tranh chữ này của Cửu lang ra không?”
Trình Du Cẩn sửng sốt trong giây lát, bật dậy nói: “Tài cán có thể giúp tổ phụ san sẻ là may mắn của tôn nữ.”
Trình Du Cẩn hiểu được ý tứ của Trình lão Hầu gia, tặng quà chúc thọ cho Hoàng đế bằng tranh chữ thì quá phô trương, có thể đưa tới trước mặt Hoàng đế hay không còn chưa biết nhưng chắc chắn sẽ đắc tội với quan viên trong triều. Nhưng nếu đổi lại thành bình phong thêu thì sẽ khác, không chỉ lớn hơn có thể hấp dẫn sự chú ý của Hoàng đế, mà đặt ở đâu cũng có thể khiến Hoàng đế nhìn thấy chữ phía trên, để ngài lúc nào cũng nghĩ tới Nghi Xuân Hầu phủ. Như vậy không phải là tốt hơn tặng chữ luôn sao?
Chuyện lớn như tặng quà cho Hoàng đế, theo lý mà nói nữ quyến tuyệt đối không được nhúng tay. Tặng lễ mừng thọ cho Hoàng đế đương nhiên không thể chỉ tặng mỗi tấm bình phong thêu, đương nhiên là còn có những món đồ khác, chẳng qua món chính và món phụ khác nhau, trong số đó món chính chỉ có một hai thứ mà thôi. Nếu Trình lão Hầu gia thật sự định tặng bình phong thì có thể để Trình Nguyên Cảnh viết chữ chúc thọ xong, sau đó đưa cho tú nương tốt nhất bên ngoài thêu, không cần thiết để Trình Du Cẩn phải mạo hiểm như vậy. Mặc dù Trình Du Cẩn là nữ tử chưa gả đi nhưng lễ vật tặng cho Thánh thượng thì không cần kiêng dè nam nữ, trái lại phải cẩn thận không làm hỏng bức thêu.
Trình Du Cẩn ý thức được cực kỳ rõ ràng, Trình lão Hầu gia đang cất nhắc nàng. Bản thân Trình Du Cẩn biết rõ nàng có thể thêu tốt hơn tú nương ở bên ngoài, nhưng Trình lão Hầu gia không biết ông vốn không cần mạo hiểm như thế.
Trình Du Cẩn lập tức đứng lên tạ lão Hầu gia, mà Trình lão Hầu gia lại đang thăm dò nhìn Trình Nguyên Cảnh.
Ông đưa ra ý kiến như vậy căn bản là vì muốn giúp Thái tử. Thánh thượng biết rõ Thái tử ở kinh thành nhưng lại không thể gặp, chắc hẳn trong lòng cực kỳ đau đớn, nhân dịp tiết Thiên Thu rất tốt để che giấu, Trình lão Hầu gia nhờ Thái tử viết một phần thư chúc thọ, dùng danh nghĩa của Nghi Xuân Hầu phủ đưa tặng lên. Chờ đến khi Thánh thượng thấy nhi tử mà ngài lo lắng nhiều năm chúc thọ ngài, hẳn là trong lòng sẽ được an ủi ít nhiều.
Mà Trình lão Hầu gia lại không dám đòi thẳng Thái tử, tuy rằng Thái tử đã “mất tích” hơn mười năm nhưng chưa chắc là mọi người đều đã quên, nếu như bị Dương Thủ phụ phát hiện ra thì không xong. Cho nên Trình lão Hầu gia nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể lợi dụng sơ hở, chữ chúc thọ vẫn là Thái tử viết, chỉ có điều không viết lên quyển trục, mà dùng bình phong thêu để tặng đi.
Đây là suy nghĩ thứ hai của Trình lão Hầu gia, ông vốn có dự định mời tú nương tốt nhất ở bên ngoài thêu suốt đêm nhưng hai ngày trước trùng hợp nghe được việc Trình Du Cẩn bị người khác từ hôn. Nữ tử bị từ hôn, cho dù là người tốt tới mấy cũng không thể nào cứu vãn được, Trình Du Cẩn sợ rằng khó mà tìm được người tốt hơn nữa. Trình lão Hầu gia muốn để Trình Du Cẩn phụ trách việc này, suy nghĩ của ông là để nàng làm một chút còn lại là để tú nương hoàn thành. Trình gia sẽ không tuyên bố là ai thêu nhưng chỉ cần bình phong này được hoàng đế coi trọng thì đương nhiên giá trị con người của Trình Du Cẩn sẽ cao hơn.
Nói không chừng còn có cơ hội gả cho một phu quân tốt.
Biện pháp này đối với Thái tử và Trình Du Cẩn đều tốt. Trình lão Hầu gia muốn lót đường cho Thái tử, lại muốn nhờ vào Thái tử để giúp tôn nữ của mình.
Nhưng còn phải xem xem Thái tử điện hạ có đồng ý hay không.
Trình Du Cẩn tạ ơn Trình lão Hầu gia, không rõ vì sao xung quanh lại im lặng. Nàng không hiểu nên nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh, đúng lúc hắn quay đầu lại thì chạm phải ánh mắt xinh đẹp đầy nghi hoặc kia.
Trái tim dường như bị một cái lông chim chạm vào, Trình Nguyên Cảnh đột nhiên nhớ tới tình cảnh của Trình Du Cẩn. Bởi vì từ nhỏ đã bị cho làm con nuôi, nàng hiểu chuyện rất nhanh, gần như là vô thức nhìn mặt người khác để đoán ý, không có lúc nào là không tìm cách lấy lòng người khác.
Thực ra cuộc sống của nàng không dễ dàng.
Trình Nguyên Cảnh thu ánh mắt lại, dáng vẻ không thèm để ý, nói: “Được, theo như Hầu gia nói mà làm.”
Trình lão Hầu gia vui mừng vô cùng, ông vui vẻ một lúc rồi nhớ tới việc dặn Trình Du Cẩn: “Nếu Cửu lang đã đồng ý, mấy ngày tới con hải chăm chỉ một chút, xem Cửu thúc viết chữ sau đó mang về vẽ cẩn thận. Nếu lúc thêu có đường kim nào không chính xác thì đi hỏi Cửu thúc của con. Nói chung nhìn và hỏi nhiều, hiểu chưa?”
Trình Du Cẩn ngoan ngoãn đồng ý: “Vâng.”
Trình lão Hầu gia nói chuyện với bọn họ một lúc lâu, bấy giờ hạ nhân ở bên ngoài mới thông báo: “Hầu gia, lão phu nhân nói cơm đã được dọn lên, đợi Hầu gia vào bàn.”
Trình lão Hầu gia đứng lên, Trinh Du Cẩn thấy vậy vội vàng tiến tới đỡ. Thoạt nhìn Trình lão Hầu gia đang vui vẻ, nói: “Nói chuyện vui vẻ không để ý thời gian, suýt nữa đã lỡ giờ cơm. Đi thôi, đi ăn cơm trước.”
Lúc Trình lão Hầu gia tới, trong phòng chính đã đầy người ngồi. Thấy lão Hầu gia đi tới, mọi người đứng lên thỉnh an: “Hầu gia.”
“Gia yến không cần đa lễ, ngồi xuống cả đi.”
Trình lão Hầu gia tiến vào, mấy người hầu lập tức tiến tới đỡ, Trình Du Cẩn thuận thế lùi lại, quay về chỗ nữ quyến ngồi. Trình Du Cẩn đi theo Trình lão Hầu gia cùng tới, còn đỡ lấy ông, không ít người đều nhìn nàng với ánh mắt ao ước ghen tị.
Đương nhiên là Trình Du Cẩn để ý, trên mặt là vẻ thản nhiên, giống như nàng vẫn luôn có mặt như vậy. Mà trong lòng nàng đang suy nghĩ, bay càng cao, ngóng trông nàng bị rơi xuống lại càng nhiều. Nàng bị từ hôn, nói không chừng có bao nhiêu người còn đang thầm vui mừng, bây giờ nàng còn đang ở trong nhà, người của Hầu phủ ngại tình cảm thân thích nên giả vờ không đề cập tới chuyện này, thế nhưng một khi nàng xuất hiện trong tầm mắt của người ngoài thì không biết có bao nhiêu người muốn chế giễu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng.
Trình Du Cẩn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình làm sai chỗ nào mà rơi vào kết cục này. Có thể sai lầm lớn nhất của nàng chính là không nên lên núi tìm Trình Du Mặc, không nên vào sơn động, không nên cứu Hoắc Trường Uyên. Cũng vì nàng cứu người cho nên mới phải bù cả đời của mình, bù cả mạng của nhi tử, nhà phu quân sắp chết và nhà thân mẫu đều khen hay.
Cũng may mà nàng tiên tri được sớm, người bên ngoài đang oán giận nàng vì sao lại muốn từ hôn, vì sao lại thiếu hiền thục, vì sao lại đắc tội Hoắc Hầu gia. Trình Du Cẩn nở nụ cười nhạt, thì có sao, nàng muốn ném hôn thư xuống trước mặt Hoắc Trường Uyên, nàng không muốn cho Trình Du Mặc sắc mặt tốt, nàng muốn cho tất cả mọi người thấy Trình Du Cẩn nàng cả đời này cũng không bị rơi đài.
Ánh mắt Trình Du Cẩn lướt qua đám người đang cười cười nói nói, dừng lại chuẩn xác ở chỗ Từ Chi Tiễn đang chú tâm nói chuyện với đám tỷ muội.
Nàng không cảm thấy trong mộng nàng đã gả cho Hoắc Trường Uyên thì có nghĩa là sẽ thủ tiết cả đời vì Hoắc Trường Uyên. Làm gì có ai thích một cái cây vặn vẹo chứ, nam nhân có hai đùi chỗ nào cũng thấy, Trình Du Cẩn nàng vừa có thanh danh vừa xinh đẹp, có thể gọi đến được cả một tòa lầu.