Cửu Thúc Vạn Phúc

Chương 13

Trình lão phu nhân ngủ ở trong, Trình Mẫn cũng tìm một gian phòng để nghỉ ngơi, chỉ còn lại đám hậu bối ai nấy đều có tinh thần, không cần ngủ, không có trưởng bối để mắt, bọn họ túm lại một chỗ vui đùa ầm ĩ.

Từ Chi Tiễn lớn lên cùng một chỗ với đám dong chi tục phấn, ở chung với các muội muội không hề xấu hổ chút nào. Hắn ta đang ngồi cùng một chỗ với Trình Du Mặc xem tập tranh, Từ Niệm Xuân nhìn thấy cũng cởi giày xen vào.

Trình Du Cẩn không hợp với những lúc như thế này, mà thực tế nàng cũng chẳng muốn chen chúc một chỗ với họ. Thế nhưng ở đây có mục tiêu mới là Từ Chi Tiễn nên nàng không thể bỏ đi được, chỉ đành chịu nhịn xuống ngồi ở đây chờ.

Trình Du Cẩn chỉ chớp mắt đã thấy Từ Vãn Xuân một mình ngồi trên băng ghế uống trà. Từ Vãn Xuân là thứ nữ, không thể so với đám trai gái con chính thất về nhà ngoại có thể thoải mái, Từ Chi Tiễn và Mặc muội muội của hắn ta ngồi chung một chỗ xem tranh, Từ Niệm Xuân là đích nữ, nói chen vào là có thể chen vào, chỉ còn thừa lại Từ Vãn Xuân một thân một mình đứng đó, không biết theo ai, vô cùng khó xử. Nàng ta mang tính cách hèn nhát, trong lúc nhất thời chỉ đành buồn bực uống trà, cúi đầu nhìn hoa văn trên váy.

Tính cách của Trình Du Cẩn không được nam tử thích cho lắm, từ nhỏ nàng đã ý thức được điều này. Từ nhỏ đến lớn, phàm là có khách đến, các thái thái làm khách vừa nhìn thấy nàng đã tán thưởng, lang quân nhà đối phương cũng để ý đến nàng đầu tiên, ánh mắt kinh ngạc. Thế nhưng không bao lâu sau, thái thái càng thích Trình Du Cẩn thì các lang quân còn nhỏ tuổi sẽ thấy nàng không thú vị, ngược lại thích chơi với nhị cô nương Trình Du Mặc hơn. Lúc trưởng bối để các tiểu bối tự do hoạt động, đám lang quân sẽ vây quanh Trình Du Mặc từ lúc nào không hay.

Đầu tiên bọn họ bị đại cô nương hấp dẫn nhưng ở chung xong bọn họ sẽ từ từ thích nhị cô nương hơn. Bởi vì Trình Du Cẩn vĩnh viễn đoan trang xinh đẹp, áo quần không lộn xộn, còn nhị cô nương Trình Du Mặc thì lại theo chân bọn họ chơi đùa, cùng nhau cười to.

Trình Du Cẩn thầm nghĩ, có thể nàng thật sự là một người không thú vị chút nào. Nhưng có sao đâu, người ra quyết định là mẹ bọn họ, cũng không phải đám lang quân đáng khinh này. Mẫu thân của bọn họ thích nàng là đủ rồi.

Cũng giống như hiện tại, Trình Du Mặc và biểu huynh nhà cô cô đang chụm đầu đọc sách, Trình Du Cẩn ghét bỏ tư thái khó coi đó, trái lại để ý đến Từ Vãn Xuân bị thừa ra. Bọn họ là chủ, Từ gia là khách, để khách bị lúng túng quả thật là tắc trách.

Trình Du Cẩn cười ngồi xuống bên cạnh Từ Vãn Xuân, hỏi: “Nhị biểu tỷ gần đây có khỏe không?”

Từ Vãn Xuân được hỏi thăm mà giật mình, nàng ta không ngờ một đích trưởng nữ như Trình Du Cẩn, còn là một người nổi tiếng khắp kinh thành lại tự tới nói chuyện phiếm với nàng ta. Từ Vãn Xuân kinh ngạc nhưng nói chuyện với Trình Du Cẩn một hồi, ngón tay đang nắm chặt của nàng ta cũng từ từ buông ra.

Trình đại cô nương lợi hại có tiếng này dường như cũng không khó gần như trong tưởng tượng.

Trình Du Cẩn và Từ Vãn Xuân nói chuyện với nhau một hồi, Trình Du Cẩn là một người giỏi, cố ý dẫn dắt Từ Vãn Xuân nói chuyện, chẳng bao lâu sau Từ Vãn Xuân đã nói đến mức mặt mày hớn hở. Trình Du Cẩn cười nhạt, chậm rãi dẫn Từ Vãn Xuân nói đến chuyện của Từ Chi Tiễn.

Trình Du Cẩn vừa nghe vừa như có điều suy nghĩ nhìn về phía Từ Chi Tiễn, ánh mắt giống như đang nghĩ xem cái đầu heo này có thể bán được bao nhiêu tiền. Lúc nàng đang thầm tính toán thì đột nhiên thấy ngoài cửa có động tĩnh. Nàng quay đầu lại, vừa lúc thấy Trình Nguyên Cảnh đi vào cửa, thờ ơ liếc nhìn bọn họ một cái, theo ánh mắt của Trình Du Cẩn nhìn sang Từ Chi Tiễn, thấy vậy lập tức dừng lại, thu hồi ánh mắt, trong lòng hiểu rõ.

Trong lòng Trình Du Cẩn thấy cạn lời, âm thầm cáu giận, tại sao lại là hắn! Lần trước có xích mích với Hoắc Trường Uyên hắn cũng có mặt, lần này nàng vừa định ra tay với Từ Chi Tiễn thì hắn cũng ở đây. Lần nào nàng có gút mắc gì với nam nhân cũng vừa vặn bị Trình Nguyên Cảnh đυ.ng phải, còn nhìn thấy những thứ mất thể diện.

Trình Du Cẩn không vui đứng dậy, hành lễ với Trình Nguyên Cảnh: “Cửu thúc vạn phúc.”

Giọng nói của Trình Du Cẩn nhắc nhở người khác, mấy người ngồi chung trên kháng ngơ ngác ngẩng đầu, thấy một nam tử trẻ tuổi đứng ở cửa, vội vàng xuống đất đi giày, hành lễ theo Trình Du Cẩn: “Cửu thúc.”

Lúc này Trình Du Cẩn hết sức hài lòng với trạng thái của mình, áo mũ chỉnh tề sạch sẽ, vạt quần thẳng thớm, không cần leo lên leo xuống, dung nhan hoàn mỹ. Gánh nặng hình tượng của Trình Du Cẩn có khi còn nặng hơn chính nàng.

Trình Nguyên Cảnh bình thản liếc một cái, hỏi: “Hầu phu nhân ở bên trong không?”

Bọn tiểu bối dưới mái hiên đưa mắt nhìn nhau, nam tử này còn trẻ mà đã đẹp đến quá đáng, bọn họ bỗng không dám nói tiếp. Trình Du Cẩn cũng vì vậy mà trở thành người đứng mũi chịu sào, nói: “Hồi Cửu thúc, tổ mẫu vừa đi ngủ trưa, bây giờ có lẽ cũng đã tỉnh rồi.”

Trình Nguyên Cảnh gật đầu, hắn chỉ tùy tiện đứng lại một lát, nha hoàn đã đi ra: “Cửu gia, lão phu nhân cho mời.”

Trình Nguyên Cảnh trở ra, dưới mái hiên đã yên tĩnh một lúc, Từ Niệm Xuân mới khe khẽ hỏi: “Người này là…”

Câu hỏi đương nhiên là hướng về Trình Du Cẩn, có Trình Du Cẩn ở đây, nàng sẽ phải chấp nhận làm người đại diện. Có chuyện đột nhiên không được chỉ bảo từ trước thì khuynh hướng đó càng rõ ràng hơn.

Trình Du Cẩn không hề thấy kỳ lạ, phụ trách giới thiệu với mọi người: “Vị này chính là Cửu thúc, mấy năm trước đã đậu tiến sĩ, ngày trước ở bên ngoài làm việc, đầu năm nay mới hồi kinh.”

Từ Niệm Xuân hiểu, chuyện của Trình lão Hầu gia và Trình lão phu nhân gây ra náo loạn không nhỏ, Trình Mẫn cũng từng ngầm nói chuyện với nữ nhi về ngoại thất được ngoại tổ phụ sủng ái. Gương mặt Từ Niệm Xuân hồng hồng, nàng ta thấy con của thϊếp thất đều sợ hãi rụt rè, cử chỉ tầm thường. Con của ngoại thất còn không bằng con của thϊếp thất, không ngờ lại có vẻ tao nhã như thế.

Thực sự là Từ Niệm Xuân chưa từng nhìn thấy nam tử nào xuất chúng như vậy, trong lúc nhất thời kích động đến mức hai má đỏ bừng, cũng không làm loạn giành sự chú ý của huynh trưởng nữa, động tác nhã nhặn hơn nhiều. Đến cả Từ Vãn Xuân cũng đỏ ửng cả mặt, ngoan ngoãn thẹn thùng ngồi trên ghế.

Thọ An đường là sân viện lớn nhất trong Nghi Xuân Hầu phủ, thua vẻ uy nghiêm của Trình lão Hầu gia nhưng trang trí lại tinh tế nhất. Chính diện trong viện là năm gian phòng chính, hai bên là sương phòng, phía nam là một gian phòng ngược*. Trình lão phu nhân ở nhà giữa, sương phòng hai bên bỏ trống, ngày nào cũng có người dọn dẹp sạch sẽ, có lúc bà ấy sẽ giữ tiểu bối lại ở, thì sẽ ngủ ở sương phòng. Phòng ngược thấp bé ẩm thấp, là nơi ở của bọn hạ nhân.

*Gian phòng ngược: Nhà ngược (gian phòng ngược) là dãy nhà ở cực nam trong toàn bộ sân viện, bởi vì cửa sổ hướng về phía bắc, ánh sáng không tốt nên thường dùng làm khách phòng hoặc nhà cho người hầu ở.

Trình lão phu nhân là lão thái thái của Hầu phủ, chi phí ăn mặc mọi thứ đều là tốt nhất, quả nhiên là xài tiền như nước. Một mình bà ấy ở năm gian phòng chính, trước sau mở ra thêm ba gian, chống cửa sổ lên làm mái hiên, toàn bộ gian nhà là bố cục “ba năm ba”. Mái hiên trước nhận nhiều ánh mặt trời, nha hoàn thích ngồi ở đây may vá thêu thùa và nói chuyện, đám tiểu bối cũng thích chơi ở đây. Mái hiên đằng sau âm u, lấy một gian làm Phật đường, một gian khác để cất rương hòm.

Đám người Trình Du Cẩn ở mái hiên trước, người ngoài đi vào sẽ thấy bọn họ. Hôm nay Trình Mẫn về nhà thân mẫu, Trình Nguyên Cảnh làm đệ đệ trên danh nghĩa, không tới gặp mặt cũng khó chấp nhận được. Trình Nguyên Cảnh ở bên trong, mấy cô nương trẻ tuổi ngoan ngoãn ở ngoài, vừa kích động vừa kìm chế nhìn ngắm bên trong.

Trình Du Cẩn thấy biểu cảm của Từ Niệm Xuân và Từ Vãn Xuân thì thực sự không hiểu Trình Nguyên Cảnh có gì đẹp. Điều kiện của Trình Nguyên Cảnh ở bên ngoài quả thực rất tốt, tướng mạo tuấn tú, cao lớn, còn trẻ đã làm quan, hiện tại đã là quan tứ phẩm, bất kể thế nào cũng là một người rất có tiền đồ, đây mới thực sự là dạng con nhà người ta. Thế nhưng Trình Du Cẩn và Trình Nguyên Cảnh đã từng chạm mặt, trực giác sau nhiều năm lăn lê bò lết ở hậu trạch nói cho nàng biết, người này không hề lương thiện.

Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không thể kết bạn.

Từ Niệm Xuân nhỏ giọng hỏi chuyện về Trình Nguyên Cảnh, Từ Vãn Xuân cũng vểnh tai lên nghe, kể cả Từ Chi Tiễn từ trước đến nay không để ý công danh cũng thấy hiếu kỳ với vị Cửu thúc mới tới này. Ở đây chỉ có Trình Du Cẩn biết nhiều hơn chút, nàng có thể giới thiệu đại khái, vài lần định nói sang chuyện khác nhưng những thiếu nam thiếu nữ này đều kiên nhẫn vòng lại vấn đề.

“Lợi hại quá, mới mười sáu tuổi đã thi đậu tiến sĩ.”

Công tử bột như Từ Chi Tiễn cũng tâm phục khẩu phục: “Đúng vậy, mẫu thân luôn khen hôn phu thiếu niên của Cẩn tỷ tỷ tuổi trẻ tài cao nhưng Cửu biểu thúc lúc còn nhỏ hơn Hoắc Hầu gia một tuổi đã có chức quan lớn hơn Hoắc Hầu gia rồi. Chức quan văn còn khó lấy hơn quan võ nhiều, thực quyền cũng nhiều.”

Tuy rằng Từ Chi Tiễn không học vấn không nghề nghiệp nhưng dù sao cũng là con cháu quý tộc, mưa dầm thấm lâu nên hắn ta cũng có hiểu biết về các chức quan trong triều. Từ Chi Tiễn vốn chỉ tùy tiện cảm thán nhưng vừa nói xong ngoài hiên đã yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.

Từ Chi Tiễn phản ứng kịp là mình sai, vội vàng đứng lên xin lỗi Trình Du Cẩn: “Cẩn tỷ tỷ, xin lỗi, ta vô tâm chứ không có ý mạo phạm tỷ tỷ…”

Từ Chi Tiễn liên tục xin lỗi, là một nam tử, có thể làm được đến mức này đã rất hiếm thấy, hơn nữa chuyện từ hôn quả thực có tồn tại, nếu đã từ hôn rồi còn có thể ngăn người khác bàn tán được sao? Đây là Từ Chi Tiễn, có lúc sẽ có lời khó nghe hơn.

Vẻ mặt Trình Du Cẩn bình thản, cười nói: “Không sao, ta đã quên chuyện này rồi, nhị biểu huynh không cần để trong lòng.”

Thực ra Trình Du Cẩn nhỏ hơn Từ Chi Tiễn, thế nhưng hắn ta lại gọi nàng là tỷ tỷ theo bản năng. Trình Du Cẩn cũng không có ý sửa đúng lại nhưng hiện tại trong lòng nàng đã có dự định khác, trong lúc vô tình đã đổi xưng hô, gọi Từ Chi Tiễn là biểu huynh.

Từ trước đến nay Từ Chi Tiễn đều biết xuống nước với mấy người tỷ muội, tính cách Trình Du Cẩn cũng tốt không thích làm to chuyện, chuyện này cứ thế mà qua. Những người khác thấy vậy cũng vội nói sang chuyện khác, dưới mái hiên lại náo nhiệt lên.

Trình Du Mặc ngồi nghiêng trên ghế, nghe thấy tên của Hoắc Trường Uyên thì hơi mất hồn.

Kiếp trước nàng ta cũng biết Cửu thúc Trình gia là ngoại thất quay về, nhưng nàng ta là nữ quyến, không tiếp xúc nhiều với Cửu thúc, chỉ biết Trình gia có một người trẻ tuổi, chức quan rất cao nhưng không bao lâu sau đã bị bệnh, yên lặng chết ở bên ngoài. Trình Cửu gia là phù dung sớm nở tối tàn, chẳng bao lâu sau đã biến mất khỏi ấn tượng của một người.

Ngược lại, có một khoảng thời gian rất dài, thanh thế của Hoắc Trường Uyên rất lớn, Thái tử vừa trở lại triều đình đã mạnh tay đề cử rất nhiều người, Hoắc Trường Uyên chính là một trong số đó. Cho nên, Từ Chi Tiễn nói rằng Hoắc Trường Uyên không bằng Trình Nguyên Cảnh, Trình Du Mặc lại không cho là đúng.

Trình Du Mặc hơi thất thần, Trường Uyên ca ca rất tốt với nàng ta, vừa bá đạo vừa dịu dàng, đáng tiếc bọn họ quanh co quá nhiều, lãng phí rất nhiều thời gian. Bây giờ nàng ta may mắn sống lại, nhất định phải chiếm Trường Uyên ca ca làm của riêng.

Trình Du Mặc mờ mịt liếc nhìn Trình Du Cẩn rồi nghĩ thầm, tỷ tỷ đừng trách ta, thứ không phải của tỷ thì chung quy vẫn không phải thôi, có tính toán cũng không được.

Cắt đứt sớm tốt hơn là muộn, nàng ta cũng vì tốt cho Trình Du Cẩn thôi.

“Mặc muội muội?”

Từ Chi Tiễn gọi Trình Du Mặc một câu, nàng ta chợt hoàn hồn, sau đó cười nói thêm vào câu chuyện phiếm của mọi người.

Trình Du Cẩn đang định nhân cơ hội trời cho này để túm lấy Từ Chi Tiễn, không ngờ nàng mới nói được hai câu, trong nhà đã truyền ra tiếng bước chân. Nha hoàn xốc rèm che lên, tiễn Trình Nguyên Cảnh ra ngoài: “Cửu gia đi thong thả.”

Đám người Trình Du Cẩn chỉ có thể đứng lên: “Cung tiễn Cửu thúc.”

Vẻ mặt Trình Du Cẩn cung kính nhưng trong lòng đã thầm hoan hô, mau đi đi, đừng ảnh hưởng đến việc mưu tính cho tương lai của nàng. Nàng nghe thấy tiếng chân của Trình Nguyên Cảnh đi ra ngoài, đôi môi vừa nở nụ cười đã thấy đối phương đứng ở cửa.

Trình Du Cẩn sững sờ một chút, vội vàng nói: “Có chất nữ, Cửu thúc có gì căn dặn ạ?”

“Hầu gia có việc gọi ngươi.”

Trong lòng Trình Du Cẩn nổ tung, nàng thầm nghĩ người này nghịch xong chưa, một chiêu dùng hai lần à?

Trình Nguyên Cảnh thấy Trình Du Cẩn đang đè nén sự phẫn nộ, nụ cười càng đậm hơn: “Ta chuyển lời xong rồi, ngươi xem rồi làm đi.”