Không biết tại sao tin tức Trình Nguyên Cảnh hồi kinh lại truyền đến Xương Quốc Công phủ, chưa tới vài ngày sau cô nãi nãi Trình Mẫn đã dắt nhi tử và nữ nhi trở lại.
Trình lão Hầu gia có ba nhi tử, một nữ nhi. Trong đó trưởng tử, thứ tử và trưởng nữ đều là do Trình lão phu nhân sinh ra. Trình lão Hầu gia đối xử với hai nhi tử này rất bình thường nhưng lại cực kỳ thương yêu nữ nhi này.
Trình Mẫn ăn sung mặc sướиɠ ấm no đầy đủ từ bé. Bà ấy cũng giống như những người khác Trình gia, có khuôn mặt xinh đẹp, nên khi vừa đủ tuổi đã được định thân với Xương Quốc Công phủ. Cùng cao quý như nhau nhưng Hầu phủ và Công phủ lại có chênh lệch quá lớn. Trong kinh thành hầu tước có ở khắp nơi nhưng nhắc đến công phủ cũng chỉ có mấy nhà.
Xương Quốc Công phủ cũng là cuộc sống xa hoa, đã giàu có mấy đời, gia tộc lớn thịnh vượng có không biết bao nhiêu nhánh dưới. Trình Mẫn gả cho nhị công tử của Xương Quốc Công phủ, là đệ đệ song sinh của Xương Quốc Công hiện tại. So với gia sản của Xuân Nghi Hầu phủ thì có thể xem như là chim đậu cành cao rồi.
Vì vậy khi cô nãi nãi hồi phủ cực kỳ náo nhiệt. Trình lão phu nhân đã nhắc đi nhắc lại từ sớm, Khánh Phúc Quận chúa lúc nào cũng căng thẳng thần kinh chỉ sợ sắp xếp chỗ nào không thỏa đáng, đắc tội cô nãi nãi thì chính là đắc tội bà bà.
Sáng sớm tinh mơ Trình Du Cẩn đã thay y phục mới dành để đón khách của nàng. Nàng mặc một chiếc áo khoác màu hồng ngọc, bên dưới phối với chiếc váy mã diện. Vì chưa xuất giá nên đầu tóc không nên quá hoa lệ chỉ cài một đôi trâm hoa bằng vàng, đỉnh trâm dùng ngọc màu trắng và màu đỏ khảm thành hình dáng hoa lan, cuống hoa khảm một viên hồng ngọc trong suốt sáng long lanh. Búi tóc cài một cây trâm Khiêu Tâm cùng kiểu dáng, chỉ là màu trắng và màu hồng đổi vị trí một chút. Trình Du Cẩn thay một thân trang phục này quả thực xinh đẹp hoàn hảo, người đẹp như tranh vẽ.
Trình Du Cẩn đến thỉnh an cô cô. Lần này Trình Mẫn về nhà thân mẫu còn dẫn cả mấy người con của mình theo. Các cô nương, thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi ở cùng với nhau từ xa đã có thể nghe thấy âm thanh vui vẻ náo nhiệt. Nha hoàn ở cửa bẩm báo “Đại cô nương tới”. Trình Mẫn quay đầu lại nhìn thấy cô nương đi từ cửa bước vào, ánh mắt sáng lên.
Trình Du Cẩn tiến vào thỉnh an Trình Mẫn, giọng nói không nhanh không chậm, động tác khi hành lễ cũng cực kỳ tiêu chuẩn. Khi khom người, cả góc váy và trâm cài trên đầu cũng không lay động chút nào, Trình Mẫn nhìn đến kinh ngạc. Bà ấy quay đầu nói với Khánh Phúc Quận chúa: “Đại tẩu dạy cô nương như thế nào vậy, ta thật sự ngưỡng mộ chết đi được. Nếu như cô nương nhà ta có được một nửa phần hiểu chuyện như Cẩn Nhi thì ta có sống ít đi vài năm cũng thấy vui lòng.”
Khánh Phúc Quận chúa cười từ chối, Từ Niệm Xuân trong lời so sánh của Trình Mẫn không phục hừ một tiếng, bĩu môi: “Nương, người lúc nào cũng nói xấu con. Nếu người thích đại biểu tỷ như vậy thì dứt khoát nhận tỷ ấy về làm nữ nhi của người đi.”
Trình lão phu nhân nghe thấy thế thì cười lớn, chỉ vào Từ Niệm Xuân ở bên cạnh nói: “Nhìn kìa nhìn kìa, vẫn là hài tử hay ghen tị.”
Trình Mẫn không vui véo Từ Niệm Xuân một cái, giả vờ mắng: “Chỉ có con là nói nhiều, con không nói chuyện người khác tưởng con không có miệng à. Ta đúng là muốn cướp đại biểu tỷ của con về làm nữ nhi đấy, chỉ sợ đại cữu mẫu của con không đồng ý thôi.”
Khánh Phúc cười nói: “Cẩn Nhi được cô nãi nãi xem trọng chính là may mắn của nó. Ta thấy Niệm Xuân hồn nhiên hoạt bát, ta cũng rất sẵn lòng có thêm một nữ nhi như vậy.”
Từ Niệm Xuân lập tức chạy đến bên cạnh Khánh Phúc Quận chúa làm nũng. Trình lão phu nhân bị chọc cười không ngớt, các cô nương và phu nhân khác cũng đưa khăn tay lên che miệng cười, trong thoáng chốc Thọ An đường vui vẻ hòa hợp.
Trình Du Cẩn cũng phối hợp cười theo nhưng nàng nhìn một màn này trong lòng bất giác cảm thấy ghen tị. Từ Niệm Xuân có thể không kiêng nể gì cãi nhau với cô mẫu, chạy đến bên Khánh Phúc Quận chúa làm nũng rồi giả ngốc, Trình Du Mặc cũng có thể ngả vào lòng Nguyễn thị mà cười.
Còn nàng thì sao?
Cả căn phòng náo nhiệt lại chẳng có gì liên quan đến nàng.
Nhưng cho dù như vậy, Trình Du Cẩn cũng không được tỏ ra lạc lõng dù chỉ một chút, nàng vẫn cười như vậy góp vui cùng mọi người, dỗ cho Trình lão phu nhân vui vẻ. Trình Mẫn cười một hồi lâu tùy ý ngoảnh đầu lại bỗng nhiên nhìn thấy Trình Du Cẩn đứng một góc sâu trong căn phòng ấm áp xa hoa gấm vóc lặng lẽ nhìn mọi người cười.
Không hiểu sao trái tim Trình Mẫn nhảy lên một nhịp, bây giờ bà ấy mới cẩn thận đánh giá lại Trình Du Cẩn. Bà ấy nhận ra dung mạo chất nữ này của mình xinh đẹp đến khác thường, y phục màu đỏ thắm, trang sức bằng vàng và hồng ngọc. Nếu đổi thành người khác không chừng sẽ có vẻ rất tầm thường nhưng khi mặc lên trên người Trình Du Cẩn lại xinh đẹp vừa vặn giống như châu báu quý giá nhất thế gian xứng đáng làm nền cho Trình Du Cẩn.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là bây giờ Trình Du Cẩn vẫn còn nhỏ tuổi, trang phục và cách trang điểm này ở trên người nàng lại có phần trang trọng. Nếu qua thêm vài năm nữa, đợi Trình Du Cẩn mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt nảy nở, thân hình yểu điệu thì sẽ lộng lẫy, phong hoa tuyệt đại đến nhường nào.
Sau khi Trình Mẫn đánh giá xong không nhịn được hỏi Khánh Phúc Quận chúa: “Đại tẩu, đại cô nương ăn vận xinh đẹp như vậy, trang sức vàng khảm ngọc trên đầu của nàng ta lại chưa từng nhìn thấy, đó là do đại tẩu ban cho sao?”
Khánh Phúc nhìn lướt qua, trả lời: “Là của hồi môn năm đó mẫu thân chuẩn bị cho ta trước khi xuất giá. Ta đã có tuổi rồi, không dùng được nữa nên đưa cho tiểu cô nương dùng.”
Trình Mẫn cảm thán một tiếng “Ôi chào” giọng nói có chút ngưỡng mộ: “Đại tẩu thật là từ ái với đứa nhỏ, đại cô nương có thể đầu thai làm nữ nhi của tẩu đúng thật là may mắn tu mấy đời.”
Thật ra khi Trình Du Cẩn vừa bước vào cửa Nguyễn thị đã chú ý đến trang sức trên đầu nàng. Bây giờ có Trình Mẫn dẫn đầu bà ta mới có thể quang minh chính đại đưa ánh mắt lên nhìn, cẩn thận đánh giá như vậy khiến tâm trạng của Nguyễn thị càng trở nên phức tạp.
Toàn bộ trâm cài đều làm bằng vàng chứ đừng nói đến trên đó còn khảm một khối ngọc và đá quý lớn như vậy. Ngay cả Nguyễn thị còn không có món trang sức quý giá như vậy, vậy mà một tiểu cô nương còn chưa xuất giá như Trình Du Cẩn lại mang một lần ba bốn cây. Nhìn kiểu dáng này có lẽ là nàng có hẳn một bộ.
Nguyễn thị có chút ghen tị, trong lòng bà ta nghĩ rõ ràng nàng là nữ nhi của bà ta lại vì tiền tài mà sửa miệng gọi người ngoài là nương. Thật đúng là tham phú phụ bần*, những cô nương khác nhìn thấy thì vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.
*Tham phú phụ bần: Vì ham giàu (phú) mà phụ bạc người nghèo khó (bần).
Có thể nhận Khánh Phúc Quận chúa làm mẫu thân, Trình Du Cẩn quả thực đã lời to.
Suốt quá trình này, Trình Du Cẩn chỉ cười chứ không nói gì, mặc cho mọi người đánh giá. Thần sắc trong ánh mắt của mọi người nàng đều nhìn thấy rõ ràng nhưng trong lòng lại chẳng dao động. Người người đều nói nàng chiếm được lợi ích lớn nhưng Trình Du Cẩn thà rằng mình chưa từng được nhận làm con nuôi.
Đây quả thực là Khánh Phúc Quận chúa thưởng cho nàng, trước nay bà vẫn luôn để tâm đến những thứ thể diện như vậy. Nếu là trang sức thân mẫu chuẩn bị cho nữ nhi, nàng sẽ đặc biệt lấy ra chỉ hận không thể rêu rao cho mọi người đều biết hay sao?
Đương nhiên sẽ không.
Vậy nên nàng phải biết điều thể hiện lòng tốt của Khánh Phúc Quận chúa đối với nàng, để người khác tán thưởng bà là từ mẫu, Nhưng đồng thời việc này lại chẳng khác nào chém từng nhát dao vào lòng tự trọng của Trình Du Cẩn.
Trình Du Cẩn có chút tự giễu nghĩ, trang sức xinh đẹp quý giá của nàng còn có vòng tay và các loại trang sức khác nàng có không ít. Nhưng nhiều năm như vậy hầu như trong tay nàng đều không có một chút tiền mặt, nàng chính là một tấm biển hiệu xinh đẹp, nhìn từ bên ngoài thì rực rỡ nhưng thực chất lại không trang trải nổi cho cuộc sống của chính mình.
Mọi người đều hết lời khen ngợi Trình Du Cẩn nhưng các tiểu cô nương ở trong phòng nghe vào tai lại hoàn toàn không giống như vậy.
Sắc mặt của vài tiểu cô nương đều không tốt, Từ Niệm Xuân cũng vậy, nàng ta nhìn Trình Du Cẩn lặng lẽ bĩu môi, Trình Du Cẩn chỉ làm như không nhìn thấy. Từ khi còn rất nhỏ nàng đã biết các biểu tỷ biểu muội của nàng, thậm chí là các đường biểu huynh biểu đệ đều không thích nàng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chính là con nhà người ta trong miệng của phụ mẫu người khác, trải qua thời gian dài như vậy nhân duyên của nàng tốt được mới lạ.
Nhưng như vậy thì có sao đâu, trong lòng Trình Du Cẩn thầm nghĩ chỉ cần các trưởng bối thích nàng là đủ rồi.
Trình Mẫn khó có được một lần về nhà thân mẫu nên có rất nhiều lời muốn nói với Trình lão phu nhân. Rất nhanh mấy hài tử đều bị người lớn đẩy ra ngoài mái hiên chơi.
Không còn trưởng bối nhìn chằm chằm, một đám thiếu nam thiếu nữ lập tức trở nên hoạt bát, các tiểu cô nương tụm năm tụm ba ngồi thành một nhóm. Trình Du Mặc vừa ngồi xuống, một thiếu niên y phục màu đỏ đã nhảy đến trước mặt nàng ta: “Mặc muội muội, bệnh của muội đã đỡ chưa?”
Lang quân nói chuyện mặt trắng như ngọc, đôi mắt đen láy, không cười cũng mang theo ba phần đa tình. Hắn ta là con trai duy nhất của Trình Mẫn, nhị thiếu gia của Xương Quốc Công phủ, Từ Chi Tiễn.
Từ Niệm Xuân nhìn thấy liền cười mắng: “Nhị ca ca, chúng ta nhiều người như vậy, sao huynh chỉ hỏi một mình Mặc muội muội?”
Từ Chi Tiễn: “Mặc muội muội ốm bệnh đương nhiên không giống nhau.”
Từ Niệm Xuân cười chế nhạo, Trình Du Mặc dùng khăn tay che miệng, cười nói: “Ta đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn nhị biểu ca đã quan tâm.”
Từ Niệm Xuân chỉ sợ thiên hạ không loạn bắt đầu ồn ào: “May mà Mặc biểu tỷ đã khỏi bệnh, không thì lại uổng công nhị ca của ta vội vã đến hỏi thăm.”
Dưới mái hiên đều là thiếu nữ, nghe thấy câu nói này của Từ Niệm Xuân đều cười lên. Từ Chi Tiễn lẫn trong đám tỷ muội cũng không cảm thấy không thoải mái, cười ha ha trêu đùa với đám tỷ muội.
Trong lúc đang chơi đùa vui vẻ, một nhóm nha hoàn tiến vào, Trình Du Cẩn đi ở giữa, nàng dặn dò ma ma: “Lại mang một chậu than qua đây, phải là than chỉ bạc. Mở cửa sổ phía đông ra cho thoáng gió, tránh bị khô hanh.”
“Vâng.”
Các nha hoàn nối tiếp nhau đi vào, dưới sự chỉ huy của Trình Du Cẩn nhanh chóng sắp xếp lại mái hiên một lượt. Trình Du Cẩn bình tĩnh đứng đó chỉ đạo, khí chất nhẹ nhàng giải quyết vấn đề một cách dễ dàng trên người nàng lập tức trở nên đối lập với các thiếu nữ đang vui đùa náo nhiệt ở đây.
Các cô nương đều có chút không thoải mái, Trình Du Cẩn làm như vậy càng khiến cho các nàng trông giống trẻ con hơn. Từ Chi Tiễn cười nói: “Cẩn tỷ tỷ thật là giỏi, một mình quản lý nhiều ma ma như vậy vẫn điềm tĩnh thong dong.”
Trình Du Cẩn gật đầu mỉm cười với Từ Chi Tiễn. Từ Niệm Xuân “Ồ” lên một tiếng, cố ý nói: “Đại biểu tỷ và nhị biểu tỷ bằng tuổi nhau, sao nhị ca gọi nhị biểu tỷ là Mặc muội muội mà lại gọi đại biểu tỷ là Cẩn tỷ tỷ?”
Từ Chi Tiễn gãi đầu, thật sự đã bị hỏi đúng chỗ: “Ta cũng không biết nữa. Cẩn tỷ tỷ… Vốn dĩ nên gọi là Cần tỷ tỷ thôi.”
Chẳng lẽ gọi là Cẩn muội muội? Chỉ nghĩ thôi Từ Chi Tiễn đã cảm thấy không đúng.
Trình Du Cẩn cười nói: “Không sao, đều là huynh muội một nhà, nhị thiếu gia gọi như thế nào cũng được.”
Trình Du Cẩn vừa nói vừa dùng ánh mắt đánh giá, cẩn thận quan sát Từ Chi Tiễn trước mặt.
Từ trước đến giờ chưa từng để ý đến, bây giờ nhìn lại, Từ Chi Tiễn cũng có thể xem như là một ứng cử viên tốt để lựa chọn làm phu quân.
Mặc dù Xương Quốc Công phủ không có ai đảm đương chức vụ quan trọng trong triều, không tránh khỏi việc có một ngày sẽ tuột dốc. Nhưng Xuân Nghi Hầu phủ đồng thời cũng là một kẻ bất tài, có tư cách gì xoi mói người ta, ít nhất Từ gia còn là Công phủ. Hơn nữa Trình Mẫn là cô cô của nàng, hai người làm bà bà nhi tức của nhau vẫn tốt hơn người lạ. Nghe nói hiện tại Xương Quốc Công phủ là do đại nhi tức quản lý, có lẽ Trình Mẫn cũng rất bằng lòng có thêm một người tới để giúp bà ấy. Từ bé Từ Chi Tiễn đã lớn lên cùng với một đám nữ nhi, khi còn nhỏ là do trưởng tỷ mười tuổi trông giữ, sau này trong nhà lại có thêm rất nhiều biểu tỷ biểu muội. Nam tử được nuôi lớn như vậy tất nhiên sẽ không quá xuất chúng, thiếu đi một phần khí phách của nam nhân, nhưng tính cách của hắn ta quả thực dịu dàng dễ bị nắm thóp nhất.
Trình Du Cẩn càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng, nàng từng là người không coi trọng Xương Quốc Công phủ, công tử bột quần là áo lụa, phú quý như Từ Chi Tiễn càng không nằm trong phạm vi cân nhắc. Nhưng hiện tại nàng đã từ hôn nên tính toán lại một lần nữa, Trình Du Cẩn yêu tiền lại yêu quyền, muốn nàng và nam nhân cùng nhau phấn đấu vượt qua hoạn nạn là điều không thể, cứ như vậy Từ Chi Tiễn chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Trình Du Cẩn hạ quyết tâm, nở nụ cười thật dịu dàng nhìn Từ Chi Tiễn.
Từ Chi Tiễn không hiểu sao đột nhiên cảm thấy lạnh gáy. Hắn ta quay đầu lại nhìn, trong lòng nghĩ có thể là do cửa sổ mở quá lớn, gió lạnh đã thổi vào. Sau đó Trình Du Cẩn cũng không tỏ ra quá rõ ràng nhưng bắt đầu quan tâm đến Từ Chi Tiễn.
Sau bữa trưa, Trình lão phu nhân muốn nghỉ trưa, các tiểu bối không bị ai chú ý bắt đầu tụ tập lại một đám cùng nhau chơi đùa. Trình Du Cẩn nghĩ quả đúng là cơ hội trời ban, lần trước gặp mặt Từ Chi Tiễn không biết là đã từ khi nào, nàng nhất định phải nhân dịp này bắt được con người dịu dàng đa tình này.
Trình Nguyên Cảnh đi từ bên ngoài vào, khi bước vào cửa, đúng lúc nhìn thấy Trình Du Cẩn dùng ánh mắt trầm ngâm đánh giá một nam tử.
Trình Nguyên Cảnh hơi cau mày. Thật đúng là kinh hỉ, mỗi lần hắn nhìn thấy Trình Du Cẩn đều có một phát hiện mới.