Cửu Thúc Vạn Phúc

Chương 11

Trình Du Cẩn đứng trước hành lang quanh co, phía sau là cánh cổng son uy nghiêm, gió lạnh cuồn cuộn thổi tuyết kết lại từ đêm qua bay lả tả. Nàng vươn tay ra đón lấy những bông tuyết bên ngoài mái hiên, cánh tay kia còn trắng hơn cả tuyết.

Tuyết rơi xuống bàn tay nàng rất nhanh đã hóa thành một vũng nước. Trình Du Cẩn rút tay lại, cười tự giễu: “Thôi bỏ đi, ta nói với thúc những điều này làm gì chứ. Sao thúc có thể hiểu được.”

Trình Nguyên Cảnh vắt một tay ra sau lưng, im lặng không nói gì nhìn lên tuyết đọng trên mái nhà. Sao hắn có thể không hiểu chứ?

Hắn sinh ra trong Hoàng thất tôn quý nhất. Phụ thân là cửu ngũ chí tôn, mẫu thân là Vương phi nguyên phối kiêm Hoàng hậu. Luận về xuất thân, có lẽ trên đời này sẽ không có ai cao quý hơn hắn. Nhưng như vậy thì có tác dụng gì, mẫu thân của hắn mất sớm vì bệnh, để cho nữ nhi của quyền thần có cơ hội bước lên vị trí này. Phản kháng lớn nhất của phụ thân hắn chính là chịu tang thê tử một năm, lập hắn làm Thái tử. Trình Du Cẩn nói, mặc dù nàng có đủ phụ mẫu nhưng thực ra lại không có ai quan tâm đến nàng. Sao Trình Nguyên Cảnh lại không hiểu cảm giác đó được đây?

Trình Du Cẩn cũng không biết tại sao đột nhiên mình lại nói những chuyện này với Trình Nguyên Cảnh. Có lẽ là hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, có lẽ là Trình Nguyên Cảnh đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại nhất của nàng. Hoặc cũng có thể là do ngày hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy nhưng cũng chỉ có một mình Trình Nguyên Cảnh vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

Trình Du Cẩn rút tay về, nàng bước hai bước đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ hung dữ: “Nếu ngày hôm nay thúc đã đồng ý với lời của ta trước mặt tổ mẫu, vậy thì đã là châu chấu đứng trên cùng một sợi dây thừng, ai cũng không thể chạy được. Chuyện sáng sớm ngày hôm nay thúc không được phép nói với người khác, càng không được phép lật lọng!”

Đột nhiên sự yếu đuối nhất thời của nàng nhanh chóng biến mất, Trình Du Cẩn lại trở về làm đại cô nương thông minh khéo léo của Nghi Xuân Hầu phủ. Trước khi đi nàng còn không quên uy hϊếp nhân chứng đã tận mắt chứng kiến.

Trình Nguyên Cảnh trầm mặc nhìn Trình Du Cẩn, không hiểu sao ánh mắt đó khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi, dường như trong đôi mắt đó hàm chứa vẻ uy nghiêm đè ép sâu không thấy đáy. Nàng hơi chột dạ, không dám đối mặt với Cửu thúc của hiện tại nhưng nàng vừa nói những lời hung dữ như vậy mà bây giờ lại tỏ ra yếu thế thì quá mất mặt. Trình Du Cẩn chỉ đành trừng mắt giống như thị uy nhìn lại hắn, sau đó nàng ra vẻ mình còn có chuyện gấp rồi nhanh chóng chạy đi.

Nàng bước được hai bước, vừa muốn thở phào một hơi thì đột nhiên nghe thấy giọng nói từ phía sau: “Ngươi đi nhầm rồi.”

“Hả?”

“Đó là đường trở về viện của ta.”

*

Tĩnh Dũng Hầu phủ, Hoắc Tiết thị ngồi trên ghế bành trạm khắc hoa cúc vàng, đã qua một hồi lâu vẫn chưa cảm thấy nguôi giận.

Bà ta đập chén trà lên bàn kêu “ầm” một tiếng, bọt trà bắn tung tóe ra góc bàn, tấm thảm bằng gấm màu đỏ thẫm xuất hiện vệt nước đậm nhạt không đồng đều: “Thật đúng là khinh người quá đáng. Nhà bọn họ đã làm nhiều chuyện bẩn thỉu như vậy có mặt mũi gì mà muốn từ hôn nhi tử của ta? Càng làm người ta tức giận là đại cô nương kia đúng là không biết tốt xấu, vậy mà dám xé giấy hôn thú của Trường Uyên trước mặt nhiều người như vậy!”

Khi ở Nghi Xuân Hầu phủ, Hoặc Tiết thị đã cực kỳ tức giận nhưng Hoắc Trường Uyên chỉ muốn từ hôn, không muốn gây thêm rắc rối nên đã ngăn cản không cho Hoắc Tiết thị nổi giận. Hoắc Tiết thị một mình quản lý nhà cửa mười năm nay, trước mặt người ngoài cũng cực kỳ cứng rắn nhưng vừa gặp nhi tử duy nhất của mình là lập tức răm rắp nghe theo, điều gì cũng nghe theo lời của Hoắc Trường Uyên.

Như chuyện từ hôn ngày hôm nay, Hoắc Trường Uyên nói không thích, muốn từ hôn thì từ hôn. Cũng như chuyện Trình Du Cẩn xé giấy hôn thú, Hoắc Trường Uyên nói không cần truy cứu, thì dù Hoắc Tiết thị đã tức đến mức muốn nổ phối cũng vẫn không nói gì.

Nha hoàn được yêu thích Cầm Tâm ở bên cạnh Hoắc Tiết thị dùng khăn tay lau sạch giọt nước, sau đó quỳ xuống đất, vuốt giận cho Hoắc Tiết thị: “Lão phu nhân, người có thận phận gì, Trình gia có thân phận gì chứ. Người tức giận với bọn họ làm gì? Trình gia hai ba đời nay đều không có người nào nắm giữ chức vị quan trọng trong triều, chỉ mang cái danh hão. Còn Hầu gia nhà chúng ta chính là thiếu niên anh tài, tuổi còn trẻ đã lập quân công, còn được diện kiến Thánh thượng, để lại tên tuổi. Những quan văn kia gian khổ học tập mười năm chỉ vì may mắn được diện kiến thiên nhan. Cho dù là một trong vạn người có được một người đỗ tiến sĩ nhưng muốn được Thánh thượng nhớ mặt còn phải phấn đấu thêm hai ba mươi năm nữa. Mà năm nay Hầu gia mới hai mươi tuổi đã được Thánh thượng điểm danh hỏi thăm, còn đặc biệt quan tâm đến chức tước của Hầu phủ. Ân sủng như vậy khắp kinh thành được coi là độc nhất vô nhị, sao Nghi Xuân Hầu phủ hữu danh vô thực có thể so sánh được chứ.”

Nghe Cầm Tâm nhắc đến Hoắc Trường Uyên, sắc mặt của Hoắc Tiết thị rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Sau khi phu quân chết, điều Hoắc Tiết thị để tâm duy nhất chính là Hoắc Trường Uyên. Nghe thấy người khác khen nhi tử của mình, bà ta còn cảm thấy vui hơn cả khi mình được khen.

Hoắc Tiết thị nói: “Còn không phải sao, năm ngoái đột nhiên Trường Uyên nói muốn cưới đại cô nương Nghi Xuân Hầu phủ. Khi đó ta đã cảm thấy Trình gia không xứng với Trường Uyên nhưng thấy đại cô nương nhà bọn họ có danh tiếng tốt nổi khắp kinh thành nên ta mới đồng ý. Ai mà ngờ nhà bọn họ lại như vậy, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì lại thối rữa xấu xa, ngay cả cô nương cũng không giữ bổn phận. Loại người như vậy dù Trường Uyên không nói thì ta cũng sẽ không để nàng bước chân vào cửa Hoắc gia ta.”

Đương nhiên Cầm Tâm liên tục thưa vâng, Cầm Tâm đã theo hầu bên cạnh Hoắc Tiết thị nhiều năm, nàng ta còn lớn hơn Hoắc Trường Uyên ba tuổi. Những năm nay gần như là nhìn Hoắc Trường Uyên từ một thiếu niên trở thành một nam tử uy phong nổi bật. Mỗi khi nói chuyện phiếm, Hoắc Tiết thị đã từng nói muốn thả Cầm Tâm ra khỏi phủ nhưng Cầm Tâm đều khéo léo từ chối, trái tim nàng ta vẫn luôn hướng về Hoắc Trường Uyên.

Cầm Tâm và Hoắc Tiết thị vừa tầng bốc Hoắc Trường Uyên, vừa xoi mói Nghi Xuân Hầu phủ một trận. Đột nhiên bà ta nhớ tới một chuyện khác: “Không biết tại sao ngày hôm nay sau khi đại cô nương Trình gia xé giấy hôn thú Trường Uyên lại đuổi theo nàng. Hừ, nó cũng thật là, loại nữ tử tâm cơ đó thì có gì tốt, sao đáng để nó phải cố ý đuổi theo chứ?”

“Dạ, Hầu gia còn đuổi theo đại cô nương Trình gia sao?” Không hiểu sao đột nhiên Cầm Tâm xuất hiện một loại cảm giác nguy cơ, giác quan thứ sáu của nữ tử vô cùng chính xác. Nàng ta mơ hồ cảm thấy Hoắc Trường Uyên đối xử với đại tiểu thư Trình gia rất khác biệt.

Đối với việc Hoắc Trường Uyên đuổi theo Trình Du Cẩn ra ngoài để làm gì, Hoắc Tiết thị vẫn luôn canh cánh trong lòng, Cầm Tâm cũng vô cùng cảnh giác. Cầm Tâm tùy ý nói kích vài câu, Hoắc Tiết thị đã nghe theo cho người gọi Hoắc Trường Uyên từ trường luyện võ trở về.

Hoắc Trường Uyên mồ hôi đầu đầu đi từ bên ngoài vào, hắn ta vốn cho rằng có chuyện gì gấp, kết quả vừa nghe thấy Hoắc Tiết thị nói vậy thì Hoắc Trường Uyên đã cau chặt mày: “Mẫu thân, người gọi con trở về chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy thôi sao?”

“Chuyện này sao có thể gọi là chuyện nhỏ!” Hoắc Tiết thị không hài lòng, nắm chặt khăn tay nói, “Đại cô nương Trình gia kia tâm tư kín đáo, không phải là người lương thiện. Về sau con không được đến gần nàng ta, cẩn thận bị nàng ta dính chặt lên người, có đuổi cũng không đuổi được.”

Trong mắt Hoắc Tiết thị, có lẽ nữ nhân khắp thiên hạ đều muốn dụ dỗ nhi tử của bà ta. Khóe miệng Hoắc Trường Uyên lộ ra một nụ cười khổ, Trình Du Cẩn dụ dỗ hắn ta? Hắn ta nghĩ đến cái tát không nể tình chút nào của Trình Du Cẩn, không trả lời.

Hoắc Tiết thị hỏi: “Trường Uyên, sau khi nàng ta dụ dỗ con ra ngoài đã nói gì với con? Con nói cho nương nghe xem nào.”

Trong lòng Hoắc Trường Uyên có chút khó chịu không vui. Hắn ta đã hai mươi tuổi rồi, hắn ta và hôn thê của mình nói chuyện riêng tư lại kể lại cho mẫu thân nghe thì còn ra thể thống gì chứ? Hơn nữa không hiểu sao Hoắc Trường Uyên không muốn nói chuyện về Trình Du Cẩn với mẫu thân, dường như đây là một bí mật, hắn ta không muốn bị người khác dòm ngó tới.

Từ tận đáy lòng Hoắc Trường Uyên xuất hiện một cảm giác không vui nhưng lại nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức dường như chưa từng xuất hiện. Hoắc Trường Uyên cũng không oán trách mẫu thân của mình, hắn ta miễn cưỡng nói: “Không có gì, đây là chuyện của con. Nương, người đừng hỏi nữa.”

Đầu ngón tay cầm khăn tay của Hoắc Tiết thị co chặt lại, một cảm giác nguy cơ khi con trai sắp bị cướp đi dâng lên trong lòng bà ta. Bà ta nhanh chóng che giấu, cười nói: “Được, Trường Uyên nói không hỏi vậy thì nương sẽ không hỏi nữa. Hầy, đều trách phụ thân của con ra đi quá sớm, một quả phụ như ta không tiện ra ngoài nên mới làm chậm trễ hôn sự của con. Sau này con lại ra chiến trường không tiện mai mối, đợi đến tận bây giờ con đã hai mươi tuổi rồi vậy mà hôn sự còn chưa được quyết định. Nếu ta đích thân chuẩn bị sớm hơn vài năm thì sao có thể đến nỗi khiến cho con đến tận bây giờ vẫn chưa lập gia thất, còn suýt chút nữa mắc bẫy của đại cô nương Trình gia? Trường Uyên, con yên tâm, mấy ngày nay nương sẽ nhờ người đi hỏi thăm, chắc chắn có thể tìm cho con một thê tử hiền thục cao quý, không kiêu ngạo, không ghen tuông, đố kỵ.”

Nghe thấy nhắc đến hôn sự, Hoắc Trường Uyên cau mày nói: “Nương, sao hôm nay người không nói với Trình gia chuyện con muốn cưới Mặc Nhi?”

Hoắc Tiết thị và Cầm Tâm đều bị dọa giật nảy mình: “Cái gì?”

Hoắc Trường Uyên càng cau chặt lông mày: “Sáng sớm ngày hôm nay con đã nói với người rồi, người không để ý sao?”

Hoắc Tiết thị quả thật không chú ý. Khi đó bà ta nghe thấy Hoắc Trường Uyên nói muốn từ hôn, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào đó, sao có thể nghe thấy Hoắc Trường Uyên thuận miệng nói một câu muốn cưới Trình Du Mặc. Trong lòng Hoắc Tiết thị không vui, nữ tử trong kinh thành đều chết rồi hay sao, sao Hoắc Trường Uyên cứ nhìn chằm chằm vào Trình gia, hết chọn tỷ tỷ rồi đến muội muội vậy.

Còn chưa gặp mặt trực tiếp, Hoắc Tiết thị đã có ấn tượng xấu với Trình Du Mặc. Nhi tử của bà sẽ không sai gì cả, nhất định là con hồ ly tinh đó đã cho Trường Uyên ăn bùa mê thuốc lú, dụ dỗ lừa gạt Trường Uyên từ hôn để cưới nàng ta.

Trong lòng Hoắc Tiết thị không vui nhưng đối diện với Hoắc Trường Uyên vẫn là dáng vẻ từ mẫu như cũ, bà ta cười nói: “Trường Uyên, con yên tâm. Chuyện Trình gia cứ để nương đến bàn, con cứ yên tâm lo việc triều chính là được.”

Hoắc Trường Uyên vừa hiếu thảo vừa tin tưởng mẫu thân của mình. Hoắc Tiết thị đã nói như vậy thì hắn ta cũng yên tâm. Nhưng rõ ràng là nhắc đến Trình Du Mặc nhưng trước mắt Hoắc Trường Uyên lại bất ngờ hiện ra dung mạo của Trình Du Cẩn.

Một ánh mắt ở trong động núi tuyết kia, kinh tâm động phách, giống như thần tiên trên trời. Ngay cả ngày hôm nay nàng tát hắn ta một bạt tai, đôi mắt đen láy sáng trong đẹp như tranh vẽ bị lửa giận thiêu đốt vậy mà lại đẹp đến lạ lùng.

Hoắc Trường Uyên đột nhiên nhận ra mình đã thất thần, hắn ta phát hiện mình vậy mà mình lại nhớ đến nữ tử rắn rết kia. Trong lòng hắn ta vô cùng kinh ngạc, sau đó lý trí hắn ta nói dừng lại nhưng đại não lại không chịu khống chế. Hoắc Trường Uyên bất giác nhớ đến ngày hôm nay khi nhìn thấy nam tử đứng cạnh Trình Du Cẩn.

Nàng gọi hắn là Cửu thúc.

Hoắc Trường Uyên hỏi: “Nương, người có biết nam tử đứng hàng thứ chín của Trình gia thuộc nhánh nào không?”

“Hàng thứ chín sao?” Hoắc Tiết thị ngẩn người, vừa muốn nói Trình gia vốn dĩ làm gì có hàng thứ chín thì lại bất ngờ nhớ đến chuyện xưa.

Sắc mặt Hoắc Tiết thị thay đổi nói: “Cửu gia Trình gia, ta quả thực có biết đến một chút. Hắn là con cháu ngoại thất, thân mẫu của hắn còn có chút máu mủ với ta.”

Hoắc Trường Uyên thực sự ngạc nhiên: “Sao cơ?”

“Thân mẫu của hắn cũng họ Tiết. Trước khi Tiết gia chưa xảy ra sự cố, ta và nàng ta cũng đã từng gặp mặt một hai lần, chỉ là đã qua năm đời nên cũng không thân thiết. Sau này Tiết gia bị lưu đày, vừa vặn nàng ta vẫn chưa xuất giá vẫn còn là nữ nhi Tiết gia nên đã theo cha huynh ra ngoài biên cương. Ta sợ bị nhà bọn họ liên lụy, đã nhiều năm như vậy cũng không thăm dò tung tích của nàng. Không ngờ hai mươi năm sau lại nhìn thấy nàng ở kinh thành.”

Hoắc Tiết thị nhìn sắc mặt của Hoắc Trường Uyên gật đầu: “Không sai, khi đó nàng ta đã trở thành ngoại thất của Nghi Xuân Hầu, sinh một người con trai sáu tuổi tên là Trình Nguyên Cảnh. Quả là chuyện đời khó đoán, một đứa con cháu ngoại thất lại có thể thi đỗ tiến sĩ, thay hình đổi dạng. Mặc dù nói con cháu ngoại thất không vẻ vang gì nhưng trên triều đường có thêm một người chính là thêm một phần giúp đỡ. Con và hắn sẽ không tránh được có nhiều tiếp xúc.”

Trong lòng Hoắc Trường Uyên cảm thấy cực kỳ bất ngờ, khí chất của Trình Nguyên Cảnh là tự nhiên mà có. Nói hắn là một vị vương gia nào đó hắn ta cũng sẽ tin, vậy mà không ngờ tới lại là một đứa con cháu ngoại thất không thể xuất đầu lộ diện.

Hoắc Trường Uyên có chút không coi trọng, sự tức giận vô cớ vừa rồi cũng tan biến đi, hắn ta gật đầu nói: “Nương, người yên tâm. Nể mặt người khi có cơ hội con sẽ giúp đỡ hắn.”