Dáng người Trình Nguyên Cảnh cao thẳng, dung mạo tuấn tú, khi đứng ở cửa chờ Trình Du Cẩn khiến không ít người lén lút ngắm nhìn. Sau khi Trình Du Cẩn mặc đồ chỉnh tề xong, hai người cùng nhau cáo từ, vén rèm đi ra ngoài.
Sau khi hai người rời đi, dường như đại sảnh Nghi Xuân Hầu phủ trống vắng đi một nửa. Nguyễn thị và Khánh Phúc Quận chúa đều có tâm tư riêng của mình, bọn họ đứng đó một lúc, thấy Trình lão phu nhân lộ ra vẻ mệt mỏi thì nhân cơ hội này để lui ra ngoài.
Hai nàng nhi tức đều mang người của mình rời đi, trong căn phòng ấm áp chỉ còn lại Trình lão phu nhân. Cuối cùng lúc này bà ấy cũng lộ ra vẻ tiều tụy của một lão nhân ở độ tuổi của mình, bà ấy dựa vào gối mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nha hoàn bồi giá của bà ấy là Trương ma ma nhẹ nhàng đến gần, nhét một cái gối vào sau eo Trình lão phu nhân, nhẹ giọng hỏi: "Lão phu nhân, người làm sao vậy?"
Bà ấy trầm mặc hồi lâu, ngay khi Trương ma ma tưởng rằng Trình lão phu nhân sẽ không nói chuyện, Trình lão phu nhân chợt dài giọng nói: "Hắn đã mười chín rồi, chớp mắt đã qua mười ba năm rồi."
Trương ma ma cũng trầm mặc, mặc dù Trình lão phu nhân không nói ra nhưng Trương ma ma cũng đã hơn ba mươi tuổi, sao có thể không biết khúc mắc trong lòng Trình lão phu nhân được. Nhiều năm như vậy rồi, dường như Tiểu Tiết thị đã trở thành tâm bệnh của Trình lão phu nhân.
Trương ma ma dừng lại một chút, thấp giọng khuyên nhủ: "Lão phu nhân, người yên tâm đi, dù bà ta có được sủng ái trở lại thì người cũng là chính thê, còn bà ta phải làm thϊếp thất cả đời. Hơn nữa, Tiểu Tiết thị đã chết bốn năm rồi, người việc gì phải so đo với người đã chết. Cho dù được nam nhân sủng ái hơn nữa, nhi tử có tiền đồ đến mấy thì cũng phải có mạng mới hưởng thụ được."
Trình lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, mở to mắt, trong đôi mắt tràn đầy hận ý: "Ta đây giận không thôi. Khi đó danh tiếng của Tiết gia bọn họ nổi khắp thiên hạ, mà nhà ngoại ta chỉ là phú hào mới nổi, nếu không phải Tiết gia tham gia tranh quyền đoạt vị nên bị liên lụy, gia tộc bị lưu đày thì Trình gia cũng sẽ không coi trọng ta. Hầu gia và Tiểu Tiết thị là thanh mai trúc mã, năm mười hai mười ba tuổi định hôn ước, chỉ đợi tiểu Tiết thị cập kê là sẽ thành hôn, kết quả ngay trước đêm tân hôn Tiết gia gặp đại nạn, thông gia không dám đắc tội Dương gia, chỉ có thể vội vàng cắt đứt hôn ước với Tiểu Tiết thị, vội vàng đến nhà chúng ta dạm hỏi. Từ đầu ta đã biết lão Hầu gia đã không nguyện ý."
Trương ma ma quỳ gối nắm tay Trình lão phu nhân, thở dài nói: "Lão phu nhân..."
"Không sao, nhiều năm như vậy, ta đã hiểu ra từ lâu rồi. Những thứ tình tình ái ái này đều là phù phiếm, nhanh chóng sinh nhi tử để có chỗ đứng mới là điều nên làm. Sau khi thành hôn, dù ông ta đối xử với ta không nóng không lạnh nhưng ít nhất cũng nể mặt ta, không dẫn đám oanh oanh yến yến nào về nhà. Hai nhi tử một nữ nhi đều từ trong bụng ta mà ra, thế là đủ rồi, ta cũng không tranh giành tình cảm với thanh mai của ông ta nữa. Nhưng không ngờ hai mươi năm sau, ông ta lại tìm thấy Tiểu Tiết thị, còn dẫn bà ta về nhà!"
Trình phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng, Kiến Vũ năm thứ chín, cặp song sinh Trình Du Cẩn Trình Du Mặc mới chào đời chưa đầy nửa năm, Trình lão phu nhân còn đang đắm chìm trong niềm vui được làm tổ mẫu thì một ngày nọ của tháng tư, Trình lão Hầu gia đột nhiên dẫn một tiểu tử đã sáu tuổi từ bên ngoài về, nói đó là huyết mạch của ông và Tiểu Tiết thị, còn muốn đưa hài tử đó vào gia phả. Khi Trình lão phu nhân nhìn thấy nó, bà ấy rất hoài nghi. Hài tử cực kỳ ưa nhìn, trên tay không có vết chai, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều nề nếp hơn con ruột của bà. Một hài tử như vậy mà Tiểu Tiết thị bị đày đến biên cương, không nơi nương tựa có thể nuôi nấng được sao?
Trình lão phu nhân nghi ngờ là bởi bà ấy cũng có tâm tư, lại thêm nỗi sợ hãi Trình lão Hầu gia trúng phải bùa, bèn ép không cho hài tử đó vào gia phả Trình gia. Nhưng hiếm khi Trình lão Hầu gia cứng rắn như vậy, nhất định nói đó là huyết mạch của mình, ông âm thầm nuôi nấng bên ngoài nhiều năm, hài tử tuy có cơm ăn áo mặc nhưng không thể lưu lạc mãi, cho nên ông mới đưa về nhận tổ quy tông.
Trình lão phu nhân luôn hoài nghi thân phận của Trình Nguyên Cảnh từng ấy năm, quả thực hắn là nhi tử của Tiểu Tiết thị nhưng chưa chắc đã là của Trình lão Hầu gia. Tiểu Tiết thị xinh đẹp, một người phụ nữ yếu đuối bị đày đến nơi như biên giới, sẽ gặp phải chuyện gì chứ. Không chừng đây là con của ai đó bị Tiểu Tiết thị đẩy lên người Trình lão Hầu gia cũng nên. Mà Trình lão Hầu gia còn ngu ngốc, thật sự nhận cả hai mẫu tử bọn họ, cứ thế mà nuôi con cho người khác.
Nhiều năm trôi qua, Trình lão phu nhân gặp lại Tiểu Tiết thị, khuôn mặt và đôi bàn tay của Tiểu Tiết thị không còn nhẵn nhụi nữa, nhưng vẻ dịu dàng hòa nhã thì vẫn như năm xưa. Vì ghen tị và ngờ vực, Trình lão phu nhân sống chết không chịu để cho tiểu Tiết thị ở trong Hầu phủ, Trình lão Hầu gia chỉ có thể để hai mẫu tử họ sống ở bên ngoài, lấy tài sản riêng của mình để chăm sóc. Mấy năm nay Trình lão phu nhân liều mạng giữ lại tiền bạc của Trình lão Hầu gia cũng là vì trong lòng có quỷ, nhi tử kia của Tiểu Tiết thị lớn lên thông minh phóng khoáng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất phú quý, còn mời tiên sinh về dạy học, một đường khoa cử đậu tiến sĩ.
Trình lão phu nhân nghĩ tới đây liền hận đến ngứa răng: "Cái tên táng tận lương tâm này, mấy năm nay không biết ông ta lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy, mang đi cho tiểu thϊếp thì cũng thôi, nhưng ngay cả nhi tử của tiểu thϊếp cũng nâng được lên thành tiến sĩ. Còn nhi tử ta thì đôn đốc học hành từ năm lên bảy, đánh mắng không ít mà kết quả dưới cấp tú tài cũng không qua được!"
Thấy Trình lão phu nhân mắng mỏ Thế tử Trình Nguyên Hiền, Trương ma ma cũng không nói được gì nhiều mà chỉ có thể an ủi: "Lão phu nhân đừng gấp, khoa cử là con đường cho con cháu nhà nghèo không có tài nguyên đi, Thế tử có tước vị, sao lại phải chịu khổ chịu sở như thế! Hơn nữa chúng ta là danh gia vọng tộc, có bóng mát tổ tông lưu lại, cớ sao phải đi tòng văn?"
"Văn không được võ không xong, ngày nào cũng chỉ biết chơi bời với đám tiểu thϊếp đó, thật đúng là tức chết ta." Trình lão phu nhân cứ nói đến đại nhi tử là lại không nhịn được mắng chửi, Trương ma ma chỉ lắng nghe. Đừng chỉ nhìn Trình lão phu nhân trách mắng con dữ như thế, có Khánh Phúc đường đường là Quận chúa ở đây mà sao có thể nạp nhiều thê thϊếp trong phòng đến vậy được? Còn không phải vì Trình lão phu nhân xót con cho nên mới nhét bọn họ vào ư.
Trương ma ma cười nói: "Thế tử còn trẻ tuổi ham vui, lớn lên sẽ hiểu chuyện mà cố gắng, hơn nữa không phải người còn có nhị lão gia sao?"
“Lão nhị quả nhiên là siêng năng, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hơn ca ca, nhiều năm như vậy cũng cần mẫn.” Trình lão phu nhân nhắc đến nhị nhi tử bèn hơi mỉm cười nhưng chẳng mấy mà lại nhíu mày lại: "Chỉ là đứa nhi tức đó làm việc nhu nhược, nói năng thì hữu khí vô lực, nhìn cũng không có vẻ gì là đang làm bộ. Ngay cả nữ nhi mà nó nuôi lớn cũng vậy, nhìn sang đại cô nương đi, tỷ muội sinh đôi mà không giống nhau, con bé được Khánh Phúc nuôi lớn còn có khí chất và hiểu biết hơn cả đứa nhà lão nhị nữa. Hầy, đáng tiếc, một nước cờ tốt như vậy mà lại từ hôn, hỏng mất hơn một nửa. Uổng cho ta chiều chuộng nó bao nhiêu năm, chỉ bằng vào khuôn mặt của nó có thể gả cho một gia đình tốt, sau đó nâng đỡ phụ thân đệ đệ. Tĩnh Dũng Hầu có tiền đồ biết bao, thật đáng tiếc."
Trương ma ma không tiện đáp lời chủ, mấy năm nay trong phủ đều lấy đại cô nương Trình Du Cẩn làm tiêu chuẩn, hết thảy đều xoay quanh đại cô nương, không cần suy nghĩ nhiều, người đứng số một nhất định là đại cô nương. Nếu phải so sánh thì nhị cô nương Trình Du Mặc bình dị dễ gần, được các huynh đệ tỷ muội yêu mến hơn nhiều.
Tuy nhiên điều này không liên quan gì đến Trương ma ma, là gia nô trong nhà, bất kể là đại cô nương hay nhị cô nương thì cũng đều là tồn tại mà bà ta không có khả năng với tới. Trình lão phu nhân không biết nghĩ như thế nào, nói: "Không thể dựa vào nữ nhi được nữa, chẳng lẽ sau này thật sự để Trình Nguyên Cảnh trở thành trụ cột của Trình gia sao? Hắn chỉ là con cái của tiểu thϊếp..."
Trình lão phu nhân nhớ tới là lại không vui, có điều con cái mình lại không có tiền đồ, liếc mắt là thấy. Trình Nguyên Hiền đã đến tuổi trung niên mà chức quan còn không cao bằng Trình Nguyên Cảnh mười chín tuổi, ngay đến nhị gia mà Nguyễn thị thường xuyên nhắc tới là tài học xuất chúng cũng kém xa Trình Nguyên Cảnh.
Toàn bộ nam nhân Trình gia cộng lại cũng không bằng một Trình Nguyên Cảnh, tất nhiên Trình lão phu nhân cảm thấy không cam lòng nhưng biết làm sao bây giờ? Trương ma ma tận tình thuyết phục bà: "Lão phu nhân, người cũng không còn trẻ nữa, chất nữ cũng sắp thành hôn, người còn luyến tiếc chuyện tuổi trẻ làm gì chứ? Tiểu Tiết thị sinh bệnh chết đã nhiều năm, công tử từng là con thϊếp thất giờ đã là người nắm chức quan lớn nhất trong Trình gia rồi, cho nên dù người không lôi kéo hắn thì cũng không thể đẩy Cửu gia ra ngoài được."
Trình lão phu nhân thở dài: "Sao ta lại không biết chứ. Tiểu Tiết thị bệnh chết vào năm Kiến Vũ thứ chín, bà ta đã gắng gượng chịu đựng, nhất định phải nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh thi đỗ tiến sỹ mới cam lòng xuôi tay. Nói đến cũng khéo, cũng chính năm đó vụ án của Tiết gia cũng được làm sáng tỏ. Trước khi chết nghe được nhi tử thi đậu tiến sĩ, gia tộc được minh oan nên bà ta không còn gì tiếc nuối nữa. Nếu hai nhi tử của ta cũng có cơ duyên như của Trình Nguyên Cảnh thì bảo ta chết ta cũng cam tâm.”
"Ôi chao lão phu nhân, người đang nói cái gì vậy!" Trương ma ma vội vàng phì phì hai tiếng xuống đất nói: "Lão phu nhân đừng nói những lời mất tinh thần như vậy. Người nghe lão nô nói, muốn khống chế Cửu gia thì có muôn vàn cách. Huống chi Cửu gia còn chưa lấy vợ, cho dù hắn có khó nhịn như thế nào cũng phải trông cậy vào người tới làm mai cho thôi."
Trình lão phu nhân cười lạnh một tiếng: "Cái đó thì chưa chắc. Nếu như ta muốn ấn định hôn sự cho hắn, chỉ sợ Hầu gia sẽ là người đầu tiên từ chối. Nhưng mà cũng lạ, Hầu gia coi đứa con nửa đường nhặt về này như trân bảo, sao lại không thu xếp cho cho hắn cưới thê nạp thϊếp chứ? Năm nay hắn mười chín tuổi rồi, bao nhiêu kẻ cùng lứa với hắn giờ đã sinh con rồi đấy."
Việc này Trương ma ma cũng không rõ được, Trình lão phu nhân suy nghĩ một chút, nói: "Thôi, hôm khác Hầu gia tới, để ta thăm dò một chút ý tứ của Hầu gia xem."
Trương ma ma hơi do dự hỏi: "Lão phu nhân, còn đại cô nương... Nên làm như thế nào ạ?"
Trình lão phu nhân ủ rũ nhìn chằm chằm lư hương bên cạnh, một lúc sau mới nói: "Ngươi xem xét đi, trước tiên lan truyền tin tức là Hoắc gia bội ước, nhìn xem có nhà nào tốt tới cửa cầu hôn đại cô nương hay không. Nếu không có... Vậy đứa cháu gái này chỉ có thể coi như nuôi uổng."
Thật sự là quá tàn nhẫn, quý trọng đối đãi chất nữ cả từng ấy năm mà nói bỏ là nỏ. Tuy nhiên Trương ma ma cũng hết cách, chỉ có thể âm thầm thở dài. Trong nhà danh gia vọng tộc này mỗi người đều có tiền đồ riêng, suy cho cùng đại cô nương có liên quan gì đến bà ta đâu?
Trình Du Cẩn vì “có việc” nên ra ngoài sớm. Nàng đi phía sau Trình Nguyên Cảnh, chán nản cao giọng hỏi: "Cửu thúc, người gọi ta ra ngoài rốt cuộc là có chuyện gì?"
Trình Nguyên Cảnh liếc nhẹ về phía sau, đáp: "Ngươi trông mặt mũi thì lanh lợi nhưng như bây giờ đầu óc cũng không tốt mấy nhỉ."
Một câu này khiến Trình Du Cẩn tức giận đến muốn mắng nhưng lại nghĩ người trước mắt chính là Cửu thúc của mình, chí ít cũng coi như là trưởng bối, nàng đành phải nhịn xuống nói: "Cảm ơn Cửu thúc đã có lời khen. Nhưng Cửu thúc căn cứ vào đâu mà nói đầu óc ta không tốt?"
Trình Nguyên Cảnh thầm nghĩ đúng là ngu không ai bằng, hiếm khi hắn tốt bụng như thế, không ngờ nói đến vậy mà Trình Du Cẩn thậm chí không phản ứng lại. Thần sắc Trình Nguyên Cảnh lạnh nhạt, ngay cả giọng điệu cũng nhẹ tênh: "Đám nữ quyến đó ai cũng ôm tâm tư dò hỏi đến cùng, ngươi ở lại đó còn làm được cái gì chứ?"
Chỉ mới gặp ít lâu mà Trình Nguyên Cảnh đã biết rất nhiều về nội bộ Trình gia. Chuyện của Khánh Phúc Quận chúa không liên quan gì đến mình, Nguyễn thị xử sự lòng vòng thì có tâm tư khác, Trình lão phu nhân còn chuyên tâm đi bán nữ nhi. Ác ý của họ gần như không thể giấu được. Trong hoàn cảnh đó còn có gì mà phải ở lại?
Nhưng những lời này Trình Nguyên Cảnh sẽ không nói ra, hắn rất để ý đến giới hạn, nói cách khác, hắn trời sinh là kẻ lạnh lùng. Người khác như thế nào liên quan gì đến hắn? Những lời hắn vừa nói với Trình Du Cẩn chính là sự dìu dắt lớn nhất của hắn trong nhiều năm qua.
Trình Du Cẩn lập tức hiểu ý của Trình Nguyên Cảnh, làm sao nàng có thể không biết những chuyện hắn liếc mắt là nhìn ra kia.
Trình Du Cẩn cúi đầu nhìn từng bông tuyết đáp xuống rồi tan đi trên chiếc áo choàng đỏ thẫm. Nàng trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Có đôi khi ta cảm thấy mình giống như bông tuyết này, nhìn từ xa trắng tinh xinh đẹp nhưng lại gần lại chẳng có gì cả."
Trình Nguyên Cảnh ngạc nhiên, đứng lại nhìn nàng. Trình Du Cẩn nghiêng đầu nhìn ra ngoài hành lang, gió lớn thổi tung những hạt tuyết bay tứ tán. Gương mặt nàng phản chiếu sắc tuyết, gần như trong suốt hơn cả tuyết: "Đương nhiên ta biết ở lại sẽ rất xấu hổ nhưng biết làm sao đây. Nếu ta không tranh thủ làm lung lạc mẫu thân và tổ mẫu thì chẳng cần nói đến chuyện sau này, ngay ngày mai đã là một ngày tồi tệ với ta."
Trình Du Cẩn vươn tay hứng tuyết, chiếc áo choàng lớn đỏ rực của nàng nổi bật đến chói mắt trên nền hành lang xám xịt. Trình Du Cẩn quay đầu lại mỉm cười với Trình Nguyên Cảnh: "Ta e Cửu thúc không thể hiểu được, mặc dù người là con của thϊếp thất nhưng người có phụ mẫu yêu thương chăm sóc từ khi sinh ra, lo toan cho người mọi thứ, khi người lớn lên người còn có thể thông qua khoa cử để thay đổi vận mệnh. Cho nên làm sao người có thể hiểu được cảm giác không có đường đi mà vẫn phải đi."
Trình Nguyên Cảnh nghe thấy tiếng rạn nứt khe khẽ trong lòng mình.
Không có đường đi nhưng lại không thể không đi.
Sao hắn lại không hiểu được chứ?