Cửu Thúc Vạn Phúc

Chương 15

Bởi vì Trình Mẫn về nhà, đã lâu lắm rồi Nghi Xuân Hầu phủ rồi mới lại có một bữa cơm đoàn viên. Tất cả mọi người trong Trình gia đều ngồi ở đây, nam nữ mỗi gia đình một bàn, trẻ con chạy tới chạy lui trên đất, nhộn nhịp lạ thường.

Bởi vì đều là người thân thích, cũng không quá mức cầu kỳ, Trình lão Hầu gia và Trình lão phu nhân cũng vui vẻ nhìn con cháu vui đùa.

Nhi tử ruột của Khánh Phúc Quận chúa là Trình Ân Bảo cũng chạy tới rồi. Năm đó Khánh Phúc vào nhà năm năm không sinh con, Trình lão phu nhân làm chủ để bà ấy nhận nuôi Trình Du Cẩn để lấy vía.

Khánh Phúc đến tuổi trung niên mới có con, còn sinh ra một nam, có thể tưởng tượng ra đại phòng vui vẻ đến mức nào. Mà sự tồn tại của Trình Du Cẩn cũng bất chợt trở nên ngượng nghịu.

Nàng vừa ra đời đã bị bế đi, thân mẫu Nguyễn Thị nuông chiều đứa con bên cạnh hơn, dưỡng mẫu Khánh Phúc tất nhiên là càng yêu đứa con do mình sinh hơn, chỉ có Trình Du Cẩn bị kẹp ở giữa, cái gì cũng không phải.

Nguyễn thị nói nàng tham phú phụ bần, Khánh Phúc cũng đề phòng nàng, cảm thấy nàng là một con sói mắt trắng* xa lạ.

*Bạch nhãn lang: sói mắt trắng: vô ơn

Hoắc Trường Uyên nói nàng quá cao ngạo, không bằng Trình Du Mặc hoạt bát tự nhiên. Đó là tất nhiên, lúc Trình Du Mặc còn nhỏ chơi đến mức cả người đầy bùn cũng không cần sợ hãi, còn Trình Du Cẩn thì sao, nàng chỉ có thể để bản thân trở nên cực kỳ cực kỳ xuất sắc mới có thể có được một nụ cười của dưỡng mẫu.

Trình Ân Bảo là nam đinh duy nhất của đại phòng, còn có một Quận chúa chiều chuộng, có thể tưởng tượng được vô pháp vô thiên đến mức nào.

Thằng bé giống như một quả pháo chạy qua chạy lại, cố ý gây thêm phiền phức cho nha hoàn, gây chuyện đến mức mọi người không thể nào ăn cơm được.

Trình Nguyên Hiền thấy bên trong ầm ầm, không thể nhịn nổi nữa nói: “Trình Ân Bảo, con đang làm cái gì vậy, còn có quy củ gì không?”

Khánh Phúc quận chúa vừa nghe thấy đã nóng nảy: “Nó còn nhỏ, ông hét với nó làm cái gì?”

Khánh Phúc là quận chúa, Trình Nguyên Hiền ở trước mặt mọi người cũng không dám không nể mặt bà ta, chỉ có thể quay đi nói người khác: “Cẩn Nhi, con là đang làm gì thế? Còn không mau đi trông đệ đệ đi.”

Giọng nói của Trình Nguyên Hiền rất lớn, ở nơi ồn ào lại trở lên vô cùng chói tai, Trình Du Cẩn đáp lại một tiếng rồi đứng lên, cúi đầu đáp lại.

Trình lão Hầu gia ở một bàn khác sững sờ. Ông nhìn Trình Nguyên Cảnh theo bản năng, Trình Nguyên Cảnh ung dung bình đạm, không nhìn ra cảm xúc gì.

Trong lòng Trình lão Hầu gia có chút hoảng lại có chút phiền muộn, đột nhiên trầm mặt xuống mắng Trình Nguyên Hiền: “Nghiệp chướng, đây là tên mà con có thể gọi à?”

Trình Nguyên Hiền bị mắng đến mơ hồ: “Sao thế ạ?”

Trình Nguyên Hiền vừa bắt đầu đã khó hiểu, sau đó dần dần phản ứng lại. Ông ta nhìn Trình Nguyên Cảnh đang ngồi một bên không nói không rằng, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhận ra, Cảnh và Cẩn có phát âm tương tự nhau. Vừa nãy giống như là ông ta đang gọi Trình Nguyên Cảnh vậy.

Bầu không khí trong phòng ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trình lão phu nhân ở một bàn khác đặt đũa xuống, sắc mặt cực kỳ không tốt.

Trình lão Hầu gia cau mày nhìn Trình Du Cẩn, lúc trước trong nhà đều gọi Trình Du Cẩn là đại cô nương, rất ít khi gọi thẳng tên, lại cộng thêm Trình lão Hầu gia không để tâm tới mấy chất nữ, Trình Nguyên Cảnh cũng không nuôi ở Hầu phủ, cho nên ông vẫn luôn không chú ý tới, tên của Trình Du Cẩn và Trình Nguyên Cảnh thế mà lại đồng âm.

Mặc dù có sự khác biệt nhỏ bé nhưng nếu như đọc nhanh, vẫn là phạm phải điều cấm kỵ.

Trình lão hầu gia nói: “Tên của đại cô nương sao lại giống Cửu lang vậy? Vi phạm điều cấm kỵ, con bé còn nhỏ không biết gì, chẳng lẽ các ngươi cũng không biết à?”

Trình Nguyên Hiền vốn dĩ đã ấm ức vì Trình lão Hầu gia thiên vị nhi tử út, nghe đến đây thì lập tức la hét ồn ào: “Xưa nay chỉ nghe nói con cái tránh tên húy của phụ mẫu, tổ phụ tổ mẫu, từ lúc nào còn phải tránh tên húy của thúc thúc vậy? Phụ thân, người thiên vị cũng quá mức rồi đó ạ.”

Trình lão Hầu gia nghe thấy thì nổi giận đùng đùng, ông dùng sức vỗ xuống mặt bàn, chỉ vào Trình Nguyên Hiền mắng: “Khốn nạn! Ngươi cả ngày chơi bời lêu lổng, dốt nát kém cỏi, còn không bằng một phần mười của Cửu lang. Ngươi không hổ thẹn thì thôi đi, vậy mà còn đố kỵ người tài, nói năng lỗ mãng với Cửu lang?”

Trình Nguyên Hiền cũng là người hơn ba mươi tuổi rồi, hiện tại bị phụ thân mắng ngay trước mặt thân thích và tiểu bối, ông ta cũng tức mà không có chỗ trút ra.

Vốn dĩ ông ta không phải là một người thông minh, giờ đây oán hận chất chứa nhiều năm bùng nổ, càng không quan tâm mà cãi lại: “Phụ thân người có còn quan tâm đứa con này không? Nhiều năm qua người một lòng một dạ chăm sóc cho ngoại thất, đến một thằng nhóc lai lịch bất minh cũng coi thành con ruột nuôi dưỡng nhưng lại không dòm ngó gì tới trong nhà. Bây giờ con với nhị đệ đều trưởng thành rồi, người có mặt mũi gì mà chỉ bảo con?”

Trình Nguyên Cảnh cúi đầu xoay ly rượu, dưới ánh đèn không nhìn rõ sắc mặt, trong lòng Trình lão Hầu gia cực kỳ ngạc nhiên.

Lai lịch bất minh? Dám nói Thái tử lai lịch bất minh? Trình Nguyên Hiền điên rồi à?

Trình Mẫn thấy sắc mặt của Trình lão hầu gia không đúng, vội vàng gọi một tiếng: “Đại ca! Sức khỏe phụ thân không tốt, huynh đây là nói cái gì đấy?”

Sau khi nói xong lại vội đi khuyên Trình lão hầu gia: “Phụ thân, ca ca huynh ấy uống rượu rồi, nói không suy nghĩ, không biết nghe được những lời này từ đâu. Huynh ấy không phải cố ý đâu, phụ thân người đừng tức giận!”

Trình lão Hầu gia đã tức đến mức không nói lên lời rồi, ngón tay liên tục run rẩy: “Ngươi… ngươi, cái tên nghịch tử, tốt lắm! Lấy gia pháp tới đây, ta sẽ đích thân dạy dỗ nó.”

Toàn bộ nữ quyến đều đứng lên, vừa lo vừa sợ túm tụm ở một bên, nghe thấy lời này thì vội vàng khuyên can.

Trình lão phu nhân tức đến mức cười lạnh: “Được thôi, ông đây là ra vẻ với ai? Ông chỉ vì một cái tên hoàn toàn không được tính là phạm phải tên húy mà muốn động thủ đánh lão đại sao? Trên trời đất này làm gì có đạo lý như vậy, đặt tên chất nữ không tránh tên húy của phụ mẫu, mà lại tránh tên húy của thúc thúc. Ông dứt khoát đánh chết mẹ con ta đi, ta chết rồi, đúng lúc có thể nhường chỗ cho người tĩnh cũ của ông, tránh cho thân phận tiểu thϊếp khiến người ta phải uất ức!”

“Nương!” Trình Mẫn lại đi kéo Trình lão phu nhân, bà ấy là nữ nhân đã có gia đình, về nhà thân mẫu làm khách, mọi người đều muốn nể mặt cô nãi nãi, cho nên Trình Mẫn mới dám đứng ra ngăn cản.

Trình lão Hầu gia nhìn đống hỗn độn trước mắt, cảm thấy mệt mỏi từ sâu trong lòng. Lúc đầu khi ông đưa Tiểu Tiết thị trở về, quả thực không biết thân phận của Trình Nguyên Cảnh, ông chỉ tưởng rằng đây là con mà Tiểu Tiết thị sinh ở bên ngoài.

Vị hôn thê đã từng thông minh hoạt bát bị năm tháng dày vò thành dáng vẻ kia, Trình lão Hầu gia nhìn thấy sao có thể không đau lòng.

Bởi vì bị vụ án của Tiết gia liên lụy, Tiểu Tiết thị thế mà lại phải chịu oan ức lớn như vậy, bị người ta làm nhục nhưng không chịu trách nhiệm, để bà ta một mình dẫn theo nhi tử.

Trong lòng Trình lão Hầu gia đau đớn vô cùng, bèn hạ quyết tâm cho dù thế nào cũng muốn đưa mẫu tử bọn họ rời đi, sau khi trở về kinh thành, cứ nói đây là nhi tử của ông, ông giữ thể diện thay cho Tiểu Tiết thị.

Ai mà ngờ được, sau khi về kinh thành, vài năm trôi qua, đột nhiên được biết một đống bí mật lớn như thế này.

Lúc Thái tử năm tuổi đã tới đạo quán dưỡng bệnh, ai ngờ gặp phải lũ lụt, đạo quán sụp đổ, Thái tử cũng mất tích rồi.

Một hài tử nhỏ tuổi làm sao có thể sống sót sau lũ lụt được chứ, triều thần đều ngầm thừa nhận Hoàng Thái tử đã chết rồi. Thế nhưng Hoàng đế vẫn không chịu tin, tìm kiếm tung tích của Thái tử từ năm này qua năm khác, gần như điên cuồng. Ai cũng có thể nhìn ra được điều này đã trở thành tâm bệnh trong lòng bệ hạ, các thần tử hiểu ngầm lẫn nhau duy trì sự trầm mặc, tôn vị của Hoàng Thái tử cũng được giữ lại, ngược lại là nhị hoàng tử đang khỏe mạnh lớn lên, sớm vài năm hay muộn vài năm cũng không có gì khác biệt.

Sau khi Trình lão Hầu gia đưa Tiểu Tiết thị và Trình Nguyên Cảnh tới một căn nhà ở bên ngoài, rõ ràng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm ông. Theo sát vài lần, một vị công công gương mặt tái nhợt chặn ông lại trong hẻm tối, bảo ông chăm sóc Thái tử gia thật tốt, gần đây trong cung không an phận, bệ hạ không yên tâm đón Thái tử hồi cung, tạm thời lấy danh nghĩa của Trình gia che chở Thái tử. Đợi sau này điện hạ hồi cung, Nghi Xuân Hầu phủ chắc chắn sẽ được trọng thưởng.

Trình lão Hầu gia bị dọa tới mức quỳ xuống ngay tại chỗ.

Nhiều năm như vậy rồi, trong cung mượn tay của Trình lão Hầu gia, không ngừng đưa tài nguyên cho Trình Nguyên Cảnh, mà danh tiếng sủng ái ngoại thất của Trình lão Hầu gia cũng càng ngày càng lan tỏa rộng rãi.

Trình lão hầu gia biết đây là vận may lớn của Trình gia, tính mạng của người trong nhà đều phụ thuộc vào Thái tử, một khi chuyện thành, sau này phú quý ba đời không cần lo lắng. Ông dồn hết tinh lực lên người Trình Nguyên Cảnh, không còn tinh lực quan tâm đến chuyện trong Hầu phủ, đợi đến khi tỉnh táo lại, hai người con trai một người lớn lên là người vô tích sự, một người thì tầm thường.

Trình lão Hầu gia thương xót trong lòng, nhưng mà rất nhanh tâm tư lại đặt trở lại trên người Trình Nguyên Cảnh. Chỉ cần có Thái tử ở đây, cho dù con cháu cả nhà Trình gia là kẻ ăn chơi thì cũng có thể chịu được sự thất bại của bọn họ.

Thế nhưng Trình lão Hầu gia không ngờ tới, dưới sự dạy dỗ của Trình lão phu nhân, hai nhi tử lại cực kỳ thù hằn Trình Nguyên Cảnh, thậm chí còn dựa vào thân phận của mình, ngang nhiên nói những lời khó nghe. Đó là Hoàng Thái tử đấy!

Ngu muội, vô năng, lại còn ngạo mạn. Trình lão Hầu gia vô cùng thất vọng với người trong nhà, nỗi khổ tâm của ông lại không có ai hiểu, ngược lại chỉ toàn làm những việc tự hủy hoại chính mình. Nếu như còn để Trình Nguyên Hiền và Trình lão phu nhân làm loạn, vậy thì thể diện mà ông tích lũy trước mặt Thái tử đều sẽ bị hao mòn sạch sẽ.

Trình lão Hầu gia thất vọng tột cùng, ngược lại càng quyết tâm phải dạy dỗ Trình Nguyên Hiền một trận.

Một trận này không chỉ là để cho Trình Nguyên Hiền nhớ kỹ, mà càng là để bày tỏ thái độ với Thái tử điện hạ. Trình lão Hầu gia nổi giận đùng đùng đòi gia pháp, hạ nhân thoái thác không chịu đi, bị Trình lão Hầu gia hét cho một trận, chỉ có thể bất chấp khó khăn lấy roi mây ra.

Trình Du Cẩn không ngờ tới chỉ một câu nói lại gây ra rắc rối lớn như vậy, hiện tại Trình lão Hầu gia đang trong cơn giận dữ, nếu như thật sự để Trình lão Hầu gia đánh Trình Nguyên Hiền, ngày mai lão Hầu gia nguôi giận, người ta vẫn là một gia đình con cái hiếu thuận, phụ mẫu yêu thương, Trình Du Cẩn sẽ bị Trình lão phu nhân và Khánh Phúc Quận chúa khó chịu ra mặt.

Trình Du Cẩn nắm chắc thời cơ, lập tức phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt mọi người nói: “Tổ phụ bớt giận, chuyện này là vì con mà ra, phụ thân đều là vì bảo vệ con. Nếu như tổ phụ muốn phạt vậy thì phạt con đi, người đừng nổi nóng, đừng để tổn hại đến sức khỏe.”

Trình Du Cẩn kiên quyết quỳ xuống, trong chốc lát khiến mọi người đều choáng váng.

Sắc mặt của Trình Nguyên Cảnh vốn dĩ đã vô cùng lạnh nhạt, nhìn thấy Trình Du Cẩn quỳ xuống, chân mày của hắn hơi động, trầm mặt xuống nói: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi, đứng lên.”

Sao Trình Du Cẩn có thể đứng lên được, nàng thấy Trình lão Hầu gia cầm roi mây trong tay, trong lòng hạ quyết tâm, xông lên nắm lấy roi mây.

Nữ quyến đều bị dọa la hét loạn cả lên, ngay sau đó chợt nhìn thấy Trình Du Cẩn ôm lấy cánh tay, dáng vẻ cau mày nhịn đau, Trình lão Hầu gia vô thức cảm thấy mình không cẩn thận đánh Trình Du Cẩn, ông lập tức vất roi mây ra hỏi: “Đại cô nương, con làm sao vậy?”

Trình Nguyên Cảnh không ngờ tới Trình Du Cẩn lại nhào lên, hắn nhìn chằm chằm cánh tay của nàng, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trình Du Cẩn cau mày, một tay giữ cánh tay nhưng vẫn khôn khéo ngẩng đầu lên cười với trưởng bối: “Con không sao. Tổ phụ, người không làm mình bị thương chứ?”

Trình Mẫn ở một bên quả thực là sắp khóc rồi, trên đời sao lại có một hài tử hiểu chuyện như vậy chứ.

Trình lão phu nhân cũng cảm thấy có lỗi, thở dài nói: “Đừng có làm loạn nữa, lão đại đã lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện bằng một hài tử. Cô nương đều là những người được nuông chiều, trên người không thể để lại sẹo, còn không nhanh đỡ đại cô nương đi bôi thuốc.”

Bây giờ Trình lão Hầu gia nào có tức giận nổi nữa, Trình Nguyên Hiền cũng hậm hực được Khánh Phúc đỡ dậy.

Trình Du Cẩn chịu đựng vết thương thỉnh tội với trưởng bối, kiên quyết từ chối ý tốt của trưởng bối, tự mình dẫn theo nha hoàn đi tới Bích Sa Trù* bôi thuốc.”

*Bích Sa Trù: Gian phòng có vách ngăn lụa

Vách ngăn lụa ở sâu bên trong cùng, Trình Du Cẩn là cô nương chưa xuất giá, chuyện trong trắng không thể qua loa, Đỗ Nhược thành thực đóng cửa lại an toàn. Liên Kiều nhẹ nhàng cởi tay áo của Trình Du Cẩn ra, sau đó kêu “a” một tiếng rồi vội vàng đè thấp giọng xuống: “Cô nương, tay người không bị thương…”

Đỗ Nhược nghe thấy thì vội vàng chạy qua, cánh tay của Trình Du Cẩn dưới ánh đèn giống như đồ sứ, trắng nõn mịn màng, không hề thương tổn một chút nào.

Đỗ Nhược thở phào một hơi: “Không sao thì tốt, nô tỳ còn tưởng là cô nương thật sự…”

Trình Du Cẩn ra hiệu cho bọn họ im lặng, ánh mắt nhanh chóng lướt ra bên ngoài, nói: “Cứ bôi thuốc như cũ, quấn chặt cánh tay ta vài vòng. Sau khi ra ngoài cứ coi như là không nhìn thấy gì cả, biết chưa?”

“Nô tỳ hiểu rồi.”